Chương 16: (Vô Đề)

"Người nhà cháu vẫn chưa biết? Sao hai đứa kết hôn đột ngột thế? Tiểu Xuyên, không phải là con bắt nạt Tiểu Sở đấy chứ?"

Bà Từ Súc Niên nói đến cuối câu thì giọng có chút nghiêm khắc, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bắt nạt". Kỷ Hoài Xuyên nghe hiểu, vẻ mặt có chút không tự nhiên: "Con… con sao có thể bắt nạt cô ấy được ạ."

"Không có thì tốt nhất."

Bà Từ Súc Niên nhìn cô cháu dâu bảo bối này, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Bà ân cần kéo tay cô, hỏi cô thích khăn quàng cổ màu gì, có muốn bao tay cùng màu không, hay là thích áo len hơn.

Kỷ Hoài Xuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, giữa chừng anh ra ngoài tìm bác sĩ điều trị để nói chuyện. Khi quay lại thì bà nội đã nghỉ ngơi, cô anh có việc đã về trước, cha anh đang đứng đợi ngoài phòng bệnh.

"Hoài Xuyên, tiệc cưới của con và Tiểu Sở định khi nào tổ chức?"

Kỷ Nghiêm mở miệng hỏi. Bao năm qua, ông rất ít khi can thiệp vào chuyện của con trai, hai cha con không thân thiết, có rất nhiều điều ông muốn hỏi nhưng lại kìm nén. Nhưng lần này thì khác, kết hôn là chuyện trọng đại, con trai không hỏi ý kiến ông đã tự ý đăng ký kết hôn, ông có thể thông cảm cho sự bốc đồng của tuổi trẻ, nhưng chuyện tổ chức tiệc cưới, sắp xếp các thứ thì phải nghe ông.

Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra: "Tiệc cưới?"

Sở Thác cũng sững sờ… Phải rồi, hình như cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Kỷ gia những năm gần đây mở rộng rất nhanh, tài lực hùng hậu. Sau bao năm quay trở lại Vân Thương, hôn lễ của người thừa kế đời này nhà họ Kỷ… không có lý do gì để tổ chức qua loa, kín tiếng cả.

"Chuyện gặp mặt gia đình Tiểu Sở, con cũng sắp xếp thời gian đi."

Kỷ Hoài Xuyên có chút khó xử, không biết nên mở lời thế nào, chỉ liên tục nhìn về phía Sở Thác, ánh mắt thì vô cùng rõ ràng:

Nói mau nói mau nói mau! Chẳng phải em giỏi nhất là bịa chuyện, nói hươu nói vượn sao?

Sở Thác nhận được tín hiệu cầu cứu của anh, nhưng lại giả vờ như không thấy, cụp mắt xuống.

Không nói đấy, không nói đấy, không nói đấy. Chẳng phải anh luôn bảo tôi suốt ngày lừa người sao, giờ anh lừa đi!

Hai người trẻ tuổi đều giữ im lặng. Kỷ Nghiêm lại hiểu sự im lặng này là do xấu hổ: "Đừng căng thẳng, cha không có ý không tán thành. Tiểu Sở rất tốt, hai đứa đều rất tốt. Nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, chuyện này phải nghe người lớn."

Giọng ông nghiêm túc, đứng đắn, mang theo sự quyết đoán mạnh mẽ của người ở vị trí cao lâu năm, giọng điệu không cho phép thương lượng.

Kỷ Hoài Xuyên không biết nói dối, cũng không nói được lời nói dối, chỉ có thể nhìn Sở Thác, nhưng Sở Thác cũng chẳng thèm nhìn anh.

Anh hết cách, vào thời khắc mấu chốt… anh chỉ có thể lén lút đưa tay ra, móc lấy ngón tay Sở Thác, khẽ lắc nhẹ.

Mặt Sở Thác đỏ bừng.

Kỳ lạ thật, lúc nãy bà nội đặt tay cô vào lòng bàn tay Kỷ Hoài Xuyên, cô cũng không đỏ mặt, sao bây giờ lại cảm thấy có chút… ngượng ngùng thế này.

Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngẩng đầu, trong mắt ngập nước: "Bác trai Kỷ, nhà cháu xảy ra chút chuyện, xin, xin lỗi bác… Cháu hiểu ý bác, nhưng mà…"

Trong giọng nói của cô ẩn chứa chút nghẹn ngào, lời nói cũng chỉ nói ba phần, nhưng ba phần này cũng đã đủ rồi. Bởi vì Kỷ Nghiêm đã sớm điều tra bối cảnh nhà họ Sở, tự nhiên cũng biết công ty Sở thị đang gặp khó khăn.

Kỷ Hoài Xuyên bị những giọt nước mắt bất ngờ của cô làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa tưởng mình móc tay cô làm cô sợ, thấy cô ấp úng nói ra những lời phía sau mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Kỷ Nghiêm cũng chuyển sang ôn hòa: "Mấy cái đó đều là chuyện nhỏ, là bác vội vàng quá. Không sao, cháu cứ từ từ giải quyết chuyện gia đình cho ổn thỏa, xong xuôi rồi nói với Tiểu Xuyên một tiếng, bác sẽ sắp xếp những việc còn lại."

Sở Thác cắn môi, gật đầu, cố nén nước mắt.

Kỷ Nghiêm cười ấm áp, vui vẻ hỏi: "Tiểu Xuyên mau dỗ dành Tiểu Sở đi, đừng khóc nữa. Chuyện trong nhà Tiểu Xuyên sẽ giúp cháu giải quyết. Chuyện này cứ để đó đã. Hiện tại hai đứa đang ở đâu? Sau khi kết hôn muốn về nhà ở hay là mua thêm một căn biệt thự khác?"

"Ba, chuyện này không vội đâu ạ."

"Sao lại không vội? Căn hộ con đang ở lần trước ba xem rồi, vừa chật vừa bé, không thể để Tiểu Sở chen chúc với con ở đó chịu ấm ức được."

"Bọn con có thể… tạm thời ở riêng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!