Trong lúc họp buổi sáng, Kỷ Hoài Xuyên đang cúi đầu xem tài liệu, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat: "Kỷ Hoài Xuyên, chào buổi sáng nha!"
Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình điện thoại trong thoáng chốc, rồi rất nhanh thu lại, động tác lật xem tài liệu vẫn không dừng, lại khẽ cười một tiếng. Anh dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu nhẹ nhàng cùng vẻ mặt vui vẻ của cô khi nói câu này.
Cuộc họp kết thúc, Trần Dự Thương gõ cửa văn phòng: "Kỷ tổng."
"Dự Thương, có chuyện gì?"
"Chuyện ngài bảo tôi điều tra về Sở gia."
"Ừ, cậu ngồi xuống nói đi."
Trần Dự Thương kéo ghế ngồi xuống, đẩy một tập tài liệu qua: "Tôi đã xem qua cổ phiếu và số liệu tài chính của công ty họ, có chút không ổn."
Cậu ta không nói rõ ràng, Kỷ Hoài Xuyên cũng không truy vấn, nhận lấy tài liệu, nghiêm túc xem một lát, khẽ cười: "Hóa ra là như vậy."
Trần Dự Thương gật đầu: "Ông Sở Bác Văn quá tin tưởng phó tổng và bạn cũ của mình, thực ra đối phương chỉ muốn xâu xé công ty của ông ấy. Cho dù lần này Sở tiểu thư thật sự gả vào Lục gia, cũng chỉ có thể giảm bớt nguy cơ lần này, khi nguy cơ tiếp theo ập đến, sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Thần sắc Kỷ Hoài Xuyên lạnh đi ba phần: "Dự Thương, tan tầm đi cùng tôi gặp Sở Thác một chút."
Trần Dự Thương do dự một thoáng, mới gật đầu.
Kỷ Hoài Xuyên hẹn gặp Sở Thác lúc 6 giờ, anh đi đón cô.
Sở Thác vừa duyệt xong bản thảo tạp chí, từ trong công ty đi ra thì bị Thời Dao gọi lại: "Sở Thác, cái con yêu tinh nhỏ vô lương tâm này, bị ai trộm mất hồn rồi hả, dạo này chẳng tìm mình chơi bời gì cả?"
Thời Dao chậm rãi đi đến bên cạnh cô, dưới mắt có quầng thâm nhạt. Phụ trách tạp chí con chuyên về lĩnh vực thời trang, bản thân cô ấy là một buyer thâm niên, rất am hiểu các thương hiệu lớn. Gần cuối năm lại là thời kỳ cao điểm của các sản phẩm chăm sóc da, trang điểm, cô ấy bận tối tăm mặt mũi, nên câu này cũng chỉ là nói đùa.
Sở Thác không để bụng, nhéo má cô ấy: "Cậu đây là thức đêm làm việc à, hay là đi trác táng đấy?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thời Dao thay đổi: "Ngủ với một người đàn ông, kết quả ngủ một giấc dậy, hắn ta đã đi mất rồi."
Sở Thác ngẩn ra: "Hả? Còn có người đàn ông dám đối xử với cậu như vậy?"
"Haizz, lật xe rồi. Còn cậu, chuyện cậu nói kết hôn hôm trước là lừa mình hay là nghiêm túc đấy?"
"Nghiêm túc mà, sao mình lại lấy chuyện này ra đùa được, nhưng mà… nhưng mà cũng là kết hôn giả, cho nên không mời các cậu ăn cơm đâu, đương nhiên cậu muốn đưa tiền mừng thì mình cũng không ngại."
"Nghĩ hay nhỉ. Mơ đi cưng!"
Hai người vừa nói vừa đi đến cổng lớn công ty. Bên ngoài đậu một chiếc Rolls
-Royce, hai người đàn ông mặc âu phục đang đứng ở cửa xe nói chuyện, dáng người cao ráo tuấn tú, thu hút không ít ánh mắt người qua đường.
Kỷ Hoài Xuyên nhìn thấy Sở Thác, bộ âu phục phẳng phiu vừa vặn, đôi mắt sâu thẳm hơi cong lên, hiếm khi không keo kiệt nụ cười, vẫy tay với cô.
Sở Thác cũng vẫy tay với anh, nói với Thời Dao: "Bọn mình đi ăn cơm đây, cậu có muốn đi cùng không?"
Ánh mắt Thời Dao lại u ám nhìn về phía trước: "Được thôi."
"Dao Dao cậu sao thế?"
"Tên đàn ông ngủ xong bỏ chạy, bị mình bắt được rồi."
Sở Thác phì cười, kéo cô ấy đi về phía trước, chào hỏi Kỷ Hoài Xuyên rồi quay sang người bên cạnh anh: "Vị này chính là Tiểu Trần tổng mà anh nói đấy à?"
"Ừ. Trần Dự Thương, đây là Sở Thác."
Kỷ Hoài Xuyên giới thiệu hai bên, lời ít ý nhiều, nói xong liền mở cửa xe: "Vị này là bạn em à? Có muốn cùng đi ăn cơm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!