Chương 14: (Vô Đề)

Cô mãi suy nghĩ chuyện của mình nên không để ý đến cảm xúc của Kỷ Hoài Xuyên. Ra khỏi Cục Dân chính, những ánh nắng nhẹ nhàng, cô quay đầu cười với anh: "Đi thôi."

Kỷ Hoài Xuyên chỉ liếc cô một cái nhàn nhạt, không nói gì.

Sở Thác nhận ra anh vẫn còn giận: "Này đồ keo kiệt, anh không phải là giận đến tận bây giờ đấy chứ? Sao thế, tôi có làm gì anh đâu?"

Kỷ Hoài Xuyên mím môi: "Tôi không giận."

"Nhưng rõ ràng anh đang giận!"

Sắc mặt lạnh như sắp đóng băng đến nơi rồi!

"Không có."

"Có mà. Tại sao lại giận thế?"

"… Sau này em nói chuyện có thể đừng…"

Đừng dễ dàng nói ra những lời như vậy, vì có những lời không thể mang ra đùa giỡn được.

"Anh còn để bụng chuyện đó à? Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà anh cũng giận, đồ hẹp hòi."

Kỷ Hoài Xuyên cảm thấy hai chữ "thuận miệng" này như kim châm vào lòng. Cô chỉ thuận miệng nói thôi mà đã khuấy đảo tâm trạng anh, thậm chí làm tim anh rối loạn… Người này thực sự chỉ là thuận miệng nói thôi sao.

Anh hừ một tiếng buồn bực, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.

Sở Thác đuổi theo: "Kỷ Hoài Xuyên! Anh nói cho rõ ràng đi!"

"Kỷ Hoài Xuyên, anh bắt nạt tôi, anh chẳng qua chỉ là chân dài hơn chút thôi sao?"

"Đi chậm thôi đồ hẹp hòi, tôi không theo kịp nữa rồi."

Trên con đường dành cho người đi bộ buổi sớm, ánh nắng ban mai bao trùm cả thế giới. Giọng nói của cô gái vẫn không ngừng vang lên, bước chân người đàn ông bất giác chậm lại. Nghe tiếng cô nói cười, khóe môi anh chậm rãi cong lên.

Tác giả có lời muốn nói: 18 giờ chiều nay có chương hai nha, yêu các bạn moa moa.

Sở Thác đuổi theo Kỷ Hoài Xuyên suốt cả quãng đường cũng không hỏi ra được lý do anh giận. Hỏi đến mức chính cô cũng phát cáu. Cuối cùng khi về đến dưới lầu khu chung cư, Kỷ Hoài Xuyên mua cho cô một cây kẹo bông gòn, cô mới nguôi ngoai đôi chút: "Đừng tưởng như thế này là mua chuộc được tôi nhé! Tôi vẫn đang giận đấy!"

Kỷ Hoài Xuyên đã sớm hết giận từ lâu, ánh mắt dừng lại ở dáng vẻ cô im lặng l**m kẹo bông gòn, khẽ cười.

Rõ ràng là đã bị mua chuộc từ lâu rồi.

Sở Thác ngồi trên xích đu dưới sân chung cư, tắm nắng, ăn hết kẹo bông gòn rồi ngẩng đầu hỏi anh: "Bao giờ chúng ta đi gặp gia đình anh?"

Kỷ Hoài Xuyên nhìn vụn đường trắng dính trên đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt sâu thẳm, hàng mi rũ xuống: "Hôm nay tôi có chút việc. Tối mai, tối mai em rảnh không? Phẫu thuật của bà nội không thể đợi thêm được nữa."

Sở Thác đung đưa hai chân, cười rạng rỡ: "Được chứ."

Khi cô cười, lúm đồng tiền hiện lên như chứa đầy rượu ngon say lòng người, đôi mắt sáng lấp lánh rực rỡ.

Kỷ Hoài Xuyên nhìn đến ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: "Tối mai tôi qua đón em."

Sở Thác gật đầu: "Được thôi. Kỷ Hoài Xuyên, anh đẩy tôi một cái được không?"

Cô kéo góc áo anh, kéo anh lại gần hơn: "Chỉ một cái thôi, được không? Cái xích đu này cao quá, tôi… không chạm chân xuống đất được."

Nói đến cuối, cô hơi mếu máo tủi thân. Thiết kế cái xích đu này thật bất hợp lý, khó khăn lắm cô mới leo lên được, giờ chân lại chẳng chạm đất, chẳng chơi được gì cả.

Càng đến gần cô, vụn đường trắng dính trên môi cô càng rõ ràng. Kỷ Hoài Xuyên hơi nhíu mày, ngón tay buông thõng bên hông khẽ động đậy rồi lại kìm nén, chỉ bình tĩnh hỏi: "Vậy chuyện nhà em — em định xử lý thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!