Chương 13: (Vô Đề)

Kỷ Hoài Xuyên giận quá hóa cười. Trước đây anh chỉ chọc giận cô có một chút, cô liền xóa kết bạn với anh, giờ sao lại cứ nằng nặc đòi kết bạn lại?

Anh cứ để đó không đồng ý, nhưng đối phương lại rất kiên nhẫn, cứ một lúc lại gửi một yêu cầu xác nhận kết bạn tới. Kỷ Hoài Xuyên cuối cùng đành phải bấm chấp nhận.

"?"

"Tôi muốn kết hôn với anh."

"Không được."

"Từ đầu tôi đã không có ý định để anh giúp gia đình tôi. Tôi chỉ là… sợ phiền phức, muốn ba mẹ tôi hết hy vọng thôi. Tôi có thể không cần tiền của anh."

"Không được."

"Kỷ Hoài Xuyên, anh chắc chắn là chột dạ, anh chính là thích tôi."

"…"

Kỷ Hoài Xuyên day day trán, có chút đau đầu. Làm gì có cô gái nào nói chuyện như vậy… Anh đâu có thích cô, sao anh có thể thích cô được chứ.

"Nói chuyện đi, nói chuyện đi, anh không nói là tôi sang gõ cửa đấy!"

"Đừng sang đây."

Đã 12 giờ đêm rồi, cô là con gái con lứa, sao có thể một mình chạy sang nhà đàn ông.

Kỷ Hoài Xuyên tự nhận mình không phải người dễ tính, nhưng từ khi gặp cô, dường như anh luôn hết cách với cô. Lạnh mặt nói chuyện, cô không để tâm; đuổi cô ra ngoài, cô cũng không giận; giờ một cô gái đuổi theo một người đàn ông đòi kết hôn, lại không phải vì thích.

"Có phải anh sợ kết hôn với tôi rồi sẽ không kiềm chế được bản thân, làm một số chuyện không nên làm với tôi không?"

"Nói chuyện đi Kỷ Hoài Xuyên."

"Kỷ Hoài Xuyên, Kỷ Hoài Xuyên, có phải anh thèm muốn tôi từ lâu rồi không? Đừng có không thừa nhận nha, anh xem tai anh lúc nãy đỏ lên rồi kìa."

Kỷ Hoài Xuyên bị câu nói cuối cùng của cô làm cho bùng nổ: "Tôi không có!"

"Tôi thấy rồi, anh chính là chột dạ, anh không chỉ đỏ mặt, anh còn…"

"Chột dạ cái gì mà chột dạ, em mới chột dạ ấy! Thứ Hai mang chứng minh thư đi, gặp nhau ở Cục Dân chính!"

Thứ Hai.

Ngoài cửa Cục Dân chính, một ông cụ đang quét rác, vô tình quét trúng chân người khác, giật mình: "Chàng trai, cậu đến đây làm gì từ sáng sớm tinh mơ thế?"

Kỷ Hoài Xuyên mím môi: "Không làm gì ạ… Cụ ơi, Cục Dân chính mấy giờ mở cửa ạ?"

Ông cụ vừa nghe anh hỏi vậy liền cười hớn hở: "Hóa ra là người trẻ tuổi vội vàng đi đăng ký kết hôn à. 8 giờ rưỡi, 8 giờ rưỡi, mùa hè là 8 giờ, mùa đông là 8 giờ rưỡi. Cậu đến sớm nửa tiếng rồi, từ từ thôi."

"Cảm ơn cụ."

Ông cụ còn nhiệt tình lải nhải: "Tôi hiểu mà, ngày xưa tôi kết hôn cũng thế, hận không thể sớm một giây rước người về nhà giấu đi, ai cũng không cho xem, ai cũng không cho nhìn. Tôi già thế này rồi, về nhà muộn một chút không thấy tôi là bà lão nhà tôi lại giận dỗi đấy. Nhớ phải đối tốt với vợ đấy nhé!"

"… Cảm ơn cụ, cháu biết rồi ạ."

Kỷ Hoài Xuyên sợ bị cụ giữ lại nói chuyện phiếm, cảm ơn xong liền đi ra ven đường.

Mặt trời mùa đông lên muộn, không khí lạnh lẽo trong lành, ánh nắng phủ lên vai anh, quầng sáng nhạt nhòa mà dịu dàng. Nhưng tâm trạng anh chẳng tốt chút nào: Người phụ nữ này chắc chắn lại đang trêu đùa anh. Lúc đó anh cũng đang giận, tại sao lại đồng ý với cô chứ?

Nhưng đã hứa là hứa, anh luôn giữ chữ tín, nên dù sau đó mới phát hiện mình bị gài bẫy, anh vẫn đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!