Sở Thác chuyên tâm giải quyết đồ ăn, lười phản ứng anh.
Thật ra hai người không tính là thân thiết, bầu không khí nhàn nhạt, đôi khi cả hai đều im lặng nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngùng. Có lẽ vì anh đã chứng kiến bộ dạng tồi tệ nhất của cô, thậm chí còn khắc nghiệt gọi cô là "kẻ lừa đảo", nên trước mặt anh, cô cũng chẳng cần phải giả vờ giả vịt.
Thấy cô im lặng, Kỷ Hoài Xuyên lại có chút không quen, chắc là đã quen với dáng vẻ nói cười luyên thuyên của cô. Nghĩ nghĩ, anh mở miệng: "Lúc em không ở nhà, có người đến tìm em."
Sở Thác: "… Tả lại ngoại hình xem nào?"
"Trung niên, hai vợ chồng, chắc là ba mẹ em."
Sở Thác "a" một tiếng, gắp hụt một miếng sashimi cá hồi, lầm bầm: "Ba tôi đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi mà, sao lại bỗng nhiên đến tìm tôi. Vậy anh nói thế nào?"
"Bảo là căn hộ này hiện tại không có người ở."
Cũng không tính là nói dối, vì chủ nhà quả thực không có ở nhà.
Sở Thác nói cảm ơn, ánh mắt trở nên hoang mang, hứng thú ăn uống cũng giảm đi phần nào.
Kỷ Hoài Xuyên bỗng nhiên thấy hơi hối hận, có lẽ không nên nói cho cô biết tin này vào lúc này.
Ăn xong, trời bên ngoài vẫn còn sáng. Hai người không bắt xe mà đi bộ dọc theo ven đường về. Trên đường xuyên qua mấy con hẻm nhỏ, gặp vài đứa trẻ con. Gần về đến khách sạn, đi ngang qua trung tâm thương mại Takashimaya, Sở Thác quay đầu lại, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng.
"Tôi muốn vào đó đi dạo, anh đi không?"
"Dạo trung tâm thương mại?"
Kỷ Hoài Xuyên hơi nhíu mày, anh hình như chưa từng cùng ai đi dạo trung tâm thương mại bao giờ, nhưng vẫn đồng ý: "Được."
Sở Thác cúi đầu cười, rất nhanh lại ngẩng lên, kéo tay áo anh: "Đi đi đi, vừa vặn đèn xanh, mau qua đường."
Kỷ Hoài Xuyên cụp mắt, nhìn những ngón tay trắng nõn của cô đang kéo tay áo mình, khóe môi khẽ mím lại.
Sở Thác đang chọn quà cho gia đình và bạn bè.
Mua khăn quàng cổ cho mẹ, thắt lưng cho ba, mua đồ cho cháu trai Sở Viễn, lại mua mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da THE GINZA và Pola cho bạn bè. Hơn nửa tiếng là xong xuôi.
Kỷ Hoài Xuyên đứng đợi trong cửa hàng, có chút ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
"Chứ sao nữa?"
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, nghe hiểu một chút tiếng Trung, lập tức nhiệt tình hỏi: "Thưa cô, cô không mua chút gì cho bạn trai sao?"
Sở Thác vừa định nói anh không phải bạn trai tôi, Kỷ Hoài Xuyên liền lên tiếng trước: "Chọn cho tôi một chiếc áo khoác đi."
"Anh tự chọn đi."
"Em chọn."
Sở Thác tùy tiện chọn một chiếc, nhét vào lòng anh: "Tôi chọn thì tôi chọn, thử cái này đi."
Làm gì mà bắt cô chọn chứ, cô có phải bạn gái anh đâu.
Kỷ Hoài Xuyên mím môi cười, tính tình tốt cầm lấy áo, đi thay đồ.
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh tâng bốc: "Thưa anh, chiếc áo này anh mặc vào quá đẹp trai, cô nhà thật biết chọn đồ, chọn cho bạn trai vừa in luôn."
Sở Thác lười giải thích quan hệ của hai người, đứng từ xa, đánh giá Kỷ Hoài Xuyên từ đầu đến chân một lượt. Cuối cùng trong lòng vẫn phải thừa nhận, người này rất đẹp trai.
Chiếc áo cô đưa cho anh là một chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Màu này có chút nhu hòa, vốn không hợp với đàn ông lắm, nhưng anh mặc lại rất đẹp. Cao lớn tuấn tú, vai rộng chân dài eo thon, như cái móc áo di động vậy, mặc gì lên người cũng không thể chê được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!