Đúng là đồ đáng ghét!
Bỗng nhiên lại đòi kết hôn, dù là kết hôn giả thì ai mà dám đồng ý chứ.
Mấy ngày sau, do lịch trình của bà Hirayama liên tục thay đổi nên thời gian phỏng vấn bị hoãn lại nhiều lần. Đám trẻ trong công ty tỏ ra hào hứng, rủ nhau đi leo núi tuyết và tắm suối nước nóng.
Sở Thác cũng đi cùng. Đời người ngắn ngủi, tội gì phải tự làm khổ mình, hôm nay vui vẻ là quan trọng nhất.
Triệu Thi Nhu đến rủ cô đi. Đại Ngô và Tiểu Trương, những người trước đó có chút bất đồng ý kiến với cô, cũng tham gia. Thậm chí cả Lưu Tiểu Vi, người vốn không hòa đồng nhất, cũng đi, chỉ có điều chẳng mấy ai dám bắt chuyện với cô ta, hình như sợ bị cô ta chặn họng đến chết.
Đứng dưới chân núi tuyết, hơn nửa số đồng nghiệp muốn đi cáp treo lên để sớm được ngâm mình trong suối nước nóng. Chỉ có vài người chọn cách đi bộ leo núi, từng bước một thưởng thức phong cảnh ven đường.
Sở Thác vốn thích các môn thể thao mạo hiểm, lần điên rồ nhất là đi Nam Cực nhảy xuống biển. Leo núi cỏn con này đối với cô chẳng là gì. Cô vẫy tay chào tạm biệt những đồng nghiệp đi cáp treo, đeo ba lô bắt đầu leo lên. Triệu Thi Nhu vốn đã ngồi lên cáp treo rồi nhưng lại nhảy xuống: "Để mình đi cùng cậu, đi một mình buồn lắm."
Sở Thác cười: "Được thôi."
Triệu Thi Nhu người cũng như tên, là một cô gái nhỏ nhẹ, ôn nhu. Trong mắt cô ấy, việc bị cô lập, lạc lõng chắc hẳn là một điều rất tệ.
Đi dọc theo đường núi chưa được bao xa, Sở Thác đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Tiểu Vi. Có vẻ như trong lúc mọi người đang bàn bạc xem đi lên bằng cách nào thì cô ta đã đi trước một bước.
Sở Thác gọi với theo từ phía sau: "Lưu Tiểu Vi."
Lưu Tiểu Vi quay đầu lại, thấy là cô thì nhíu mày: "Gọi tôi làm gì?"
"Hình như cô có ý kiến với tôi."
"Nói thừa."
"Ý kiến gì vậy?"
"Đi mà hỏi bọn họ."
Lưu Tiểu Vi nói chuyện chẳng nể nang chút nào. Sở Thác cũng không giận, quay sang hỏi Triệu Thi Nhu: "Sao cô ấy lại có ý kiến với mình thế?"
Triệu Thi Nhu do dự một chút: "Trước khi cậu đến, chị ấy là người có khả năng nhất trở thành người phụ trách nhóm chúng ta. Bây giờ hai người…"
Sở Thác "à" một tiếng, chuyện này cô chưa nghe nói bao giờ, hóa ra là đối thủ cạnh tranh.
"Cậu tránh xa chị ấy một chút nhé. Mọi người đều gọi chị ấy là…"
"Gọi là gì?"
"Gọi là nữ ma đầu."
Sở Thác không nhịn được cười lớn: "Cái tên này hay đấy. Nhưng mà tránh xa thì không cần thiết đâu, rắc rối tìm đến cửa thì mình dọn dẹp rắc rối là được. Thôi, đi nào."
Triệu Thi Nhu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy bộ dạng cười lớn của cô thì kìm lại, lặng lẽ đi theo.
Sở Thác trước đây từng tham gia câu lạc bộ dã ngoại nổi tiếng, có kinh nghiệm leo núi, nhưng vì đi cùng Triệu Thi Nhu nên tốc độ ngày càng chậm. Đến lưng chừng núi, Triệu Thi Nhu đã không đi nổi nữa.
Cô ấy ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài ven đường, xoa xoa cổ chân: "Hay là… hay là cậu cứ đi trước đi, mình tự đi xuống là được."
Sở Thác lắc đầu: "Không sao đâu. Cậu cứ nghỉ ngơi một lát đi."
Cô muốn leo l*n đ*nh núi, nhưng cũng không thể bỏ mặc Triệu Thi Nhu ở đây được.
Cô lấy bình giữ nhiệt trong ba lô ra, rót một chén nước: "Cậu uống chút nước đi."
Triệu Thi Nhu nhận lấy, nói cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!