"Chuyến bay CZ6513 sắp hạ cánh, xin quý khách vui lòng chuẩn bị." Giọng nữ phát thanh viên dịu dàng vang lên trong sân bay. Một chiếc máy bay lướt qua những tầng mây, chốc lát sau đã tiếp đất an toàn.
Máy bay vừa hạ cánh, Kỷ Hoài Xuyên đã bật điện thoại. Thấy có vài cuộc gọi nhỡ, anh vừa gọi lại vừa rảo bước đi về phía trước. Đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói cực kỳ phấn khích vang lên: "Anh, anh đến rồi à?"
Kỷ Hoài Xuyên ừ một tiếng, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng thoáng hiện lên nụ cười: "Em thì sao, vẫn chưa tới?" "Đâu có… Em sai rồi, em sai rồi. Anh chờ em một lát, gặp nhau ở cửa T3 nhé… Hoặc là anh cứ đi ra ngoài đi, em đang trên đường, sắp tới rồi."
Trợ lý Chu Nguyên một mình kéo hai chiếc vali hành lý, ông chủ chân dài bước đi nhanh thoăn thoắt, cậu phải chật vật lắm mới đuổi kịp. Tiện thể nghe lỏm được cuộc điện thoại, cậu thầm cảm thán: Kỷ tổng đối xử với cô Trình vẫn tốt như xưa.
Kỷ Hoài Xuyên cúp máy, đi ra khỏi sảnh sân bay, đứng đó một lúc lâu. Mái hiên đằng xa còn phủ tuyết trắng xóa, không khí lạnh lẽo nhưng trong lành. Thành phố này, đã lâu không gặp.
"Cho qua, làm ơn cho qua!" Bên ngoài sân bay người qua kẻ lại tấp nập, không ít người đang vội vã bắt chuyến bay. Chu Nguyên bị ai đó đụng từ phía sau một cái, lỡ tay buông vali. Chiếc vali đổ ập về phía trước, đập mạnh xuống đất cái "rầm", trúng ngay vào chân một cô gái. Cô gái cúi gằm mặt, mái tóc dài xõa xuống vai che khuất biểu cảm, tay phải ôm lấy mắt cá chân, có vẻ rất đau.
Chu Nguyên vội vàng ngồi xổm xuống, cuống quýt hỏi: "Xin lỗi, xin lỗi cô, cô có sao không?"
Kỷ Hoài Xuyên cũng dừng lại. Anh mặc chiếc áo khoác kẻ ô màu đen, đứng ngược sáng, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, nhìn về phía Chu Nguyên chờ cậu xử lý tình huống bất ngờ này. Chu Nguyên đi theo anh hai năm, chỉ cần nhìn ánh mắt là hiểu ý sếp, vội vàng nói với cô gái: "Chào cô, thật xin lỗi, tôi đang rất gấp. Đây là danh thiếp của tôi. Tôi thấy trước mắt cô không sao, nhưng có thể phiền cô đến bệnh viện kiểm tra trước được không?
Cô cứ yên tâm, tiền thuốc men tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng sẽ bồi thường thỏa đáng cho cô."
Cậu nói rất nhanh, thái độ khẩn thiết, nhưng cô gái kia dường như vẫn chưa hoàn hồn, cứ cúi gằm mặt. Mãi một lúc sau, cô bỗng ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy tay cậu: "Anh nói cho em biết, người kia rốt cuộc có gì tốt, tại sao anh lại bỏ rơi em để chọn cô ta?"
Chu Nguyên: "… Cô ta?"
Cô gái cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Mái tóc đen dài che đi khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt sâu thẳm ngập nước mắt, diễn xuất khoa trương y hệt nữ chính yếu đuối trong mấy bộ phim thần tượng ngày xưa, nức nở khe khẽ: "Anh có biết không! Con của chúng ta mới được ba tháng, cứ như vậy mà mất rồi…"
Chu Nguyên: "!!!" Đù! Cậu vẫn là trai tân ngây thơ trong sáng, chưa bao giờ tham gia kế hoạch tạo người nào cả nhé!
"Chu Nguyên." Giọng Kỷ Hoài Xuyên vang lên, bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng anh đã chờ đợi khá lâu, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn. Chu Nguyên nghe rõ mồn một, nhưng nhìn cô gái đang nói sảng trước mặt, cậu là người đụng trúng người ta, không thể vô lương tâm mà bỏ chạy được. Chưa kể xung quanh đã có người bắt đầu chỉ trỏ.
"Ôi cô bé này thảm quá…" "Không thích người ta thì nói sớm đi. Có con rồi mà giờ còn bỏ rơi người ta." "Thế mới nói đàn ông không thể tin được. Con gái phải biết yêu lấy bản thân mình." "Tra nam… đáng sợ thật."
Chu Nguyên theo bản năng sững sờ, một câu giải thích còn chưa kịp nói ra thì cô gái kia đã thay đổi mục tiêu nhanh như chớp. Cô dịch chuyển đến bên người đàn ông mặc áo khoác đen, ôm chặt lấy chân anh: "Tại sao? Tại sao anh lại cướp vị hôn phu của tôi? Con… con của tôi đều…"
Người qua đường hóng hớt: "……" Cứ tưởng gã tồi kia tìm bạn gái mới, ai ngờ tình mới lại là đàn ông à?
Kỷ Hoài Xuyên day day trán, định rút chân ra, nhưng cô gái này ôm chặt cứng như bạch tuộc, quấn lấy anh không buông. Anh giận quá hóa cười, cúi đầu xuống, giọng nói chẳng còn chút độ ấm nào: "Cô muốn cái gì?" Ăn vạ cũng chuyên nghiệp phết đấy, cái quần này lát nữa chắc vứt đi được rồi.
Cô gái không ngờ anh lại hỏi thẳng như vậy, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Tôi muốn anh ấy… đưa tôi đi bệnh viện."
Chu Nguyên bị nửa câu đầu của cô làm cho hết hồn, còn tưởng cô thần kinh có vấn đề, chấm trúng mình rồi. Không ngờ cuối cùng cô vẫn chỉ muốn cậu đưa đi bệnh viện. Chu Nguyên bất lực: "Đi thôi cô nương, tôi đưa cô đi, cô buông tay ra đã."
Cô gái "ừ" một tiếng, nhìn xuyên qua hai người họ ra phía sau vài lần, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Đi thôi, anh đưa tôi đi, dù sao tôi cũng ba tháng rồi…"
Chu Nguyên chắp tay xin tha: "Được được được, đi ngay bây giờ." Cậu đứng dậy, cúi đầu nhận lỗi với Kỷ Hoài Xuyên: "Xin lỗi Kỷ tổng, tôi đưa cô này đi bệnh viện trước, đến nơi sẽ báo cáo với anh, lát nữa tôi về khách sạn tìm anh sau."
Kỷ Hoài Xuyên nhàn nhạt ừ một tiếng. Chu Nguyên thở dài cam chịu: "Đi thôi."
Sở Thác thấy người đàn ông mặt lạnh kia không nói một lời đã bỏ đi xa, thầm mắng một câu không có tình thương, rồi mới đứng dậy, khẽ xuýt xoa một hơi. Bị đụng trúng là thật, mắt cá chân đau cũng là thật, chỉ là không nghiêm trọng đến mức kia thôi.
Chu Nguyên gọi một chiếc taxi, mở cửa xe cho cô. Sở Thác ngồi lên xe, vừa quay đầu nhìn lại phía sau, khẽ thở phào: May quá, may mà cô nhanh trí, cuối cùng không bị người nhà bắt về. Ngày đầu tiên về nước, cô chưa muốn về nhà ngay. Tinh thần thả lỏng, vừa vặn Chu Nguyên đưa chai nước từ phía trước tới: "Uống nước đi." Sở Thác nhận lấy chai nước, đánh giá cậu vài lần rồi đưa ra kết luận: Người này tính tình thật thà, tốt bụng – có thể bắt nạt được.
Sân bay cách bệnh viện gần nhất cũng một quãng đường khá xa. Sở Thác dựa vào ghế xe, chán quá lôi điện thoại ra chơi. Một lúc sau, điện thoại của bạn thân gọi tới. Cô đeo tai nghe lên nghe máy: "Mạt Mạt à, tớ đến rồi. Không cần đâu, tớ có người đón rồi." Chu Nguyên nghe cô nói chuyện, lặng lẽ trợn trắng mắt, có ma nó đón cô ấy.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa bệnh viện. Sở Thác ăn vạ rất triệt để, đòi làm kiểm tra toàn thân. Chu Nguyên đã đưa cô đến đây rồi cũng không vội về, chịu thương chịu khó đi đăng ký. Đăng ký xong phải đợi rất lâu, Chu Nguyên ngồi xuống nhắn tin cho sếp: "Kỷ tổng, tôi đang ở bệnh viện thành phố, anh có việc gì cứ dặn dò. Lát nữa tôi sẽ mang hành lý qua cho anh."
Kỷ Hoài Xuyên nhận được tin nhắn khi vừa từ nhà cô mình ra. Anh từ chối lời mời ở lại nhà cô, đi thẳng đến khách sạn đã đặt trước. Chuyến công tác lần này không ở lâu, chỉ để bàn bạc một dự án. Anh đọc tin nhắn, lạnh lùng không trả lời, mở laptop ra xử lý vài email. Bất tri bất giác đã đến 4 giờ chiều, Chu Nguyên vẫn chưa về. Kỷ Hoài Xuyên gọi điện cho cậu: "Chu Nguyên, cậu còn bao lâu nữa?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói thì thầm của Chu Nguyên: "Xin lỗi Kỷ tổng, chắc phải một lúc nữa ạ."
Kỷ Hoài Xuyên có chút không vui: "Tài liệu dự án ngày mai, để ở chỗ cậu. Thôi, tôi tiện đường qua lấy luôn."
Điện thoại bị ngắt, Chu Nguyên sững sờ tại chỗ, quả thực muốn khóc. Đúng là xui xẻo, chỉ trách trước khi ra cửa không xem ngày. Cậu xách túi trái cây vừa mua xong vào phòng bệnh. Bệnh nhân nào đó được bác sĩ chẩn đoán là dây chằng bị kéo giãn nhẹ, tâm trạng lại rất tốt, đang bật TV xem gameshow. Chu Nguyên đặt giỏ hoa quả xuống, có cam, bưởi, dâu tây và cả cherry.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!