Chương 17: (Vô Đề)

Nhan Thu Chỉ cảm thấy bây giờ cô càng ngày càng hiểu Trần Lục Nam hơn, với một câu đơn giản của anh như vậy, cô lập tức hiểu được ẩn ý bên trong.

Anh đang nói với Nhan Thu Chỉ

- chỉ cần anh không nói anh không bận tâm, vậy thì không có quan hệ gì, người nhà Trần Gia đó không thể quản được.

Sự hứng thú của Nhan Thu Chỉ lập tức được đốt cháy, để cảm ơn Trần Lục Nam đã đưa cô đến đây, cô chủ động hỏi anh: Anh muốn ăn cái gì?

Trần Lục Nam nhìn cô một cái: Cái gì cũng được.

Nhan Thu Chỉ tỏ vẻ không hài lòng với thái độ thản nhiên của anh: Được thôi.

Sau khi nói xong, Nhan Thu Chỉ bắt đầu hỏi Vương Khang và Bác Ngọc:

"Vương Khang, anh muốn ăn loại trái cây nào?"

Vương Khang nói À. một tiếng, rùng mình trước đôi mắt thâm trầm của ông chủ:

"Cô Nhan, tôi không ăn trái cây."

Nhan Thu Chỉ:

"….. Anh không ăn trái cây?"

Vâng…. đúng vậy.

Nhan Thu Chỉ nói ồ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá anh ấy:

"Thảo nào da anh lại xấu như vậy."

Vương Khang: ….

Tại sao anh ấy lại từ chối ăn trái cây là vì cái gì, anh ấy có dễ dãi sao.

Nhan Thu Chỉ mặc kệ anh ấy, đi về phía thần tượng:

"Thầy Bác, anh muốn ăn cái gì?"

Bác Ngọc không khách sáo với Nhan Thu Chỉ, cũng không sợ Trần Lục Nam, khóe môi anh ấy nhếch lên, kéo dài âm cuối nói:

"Tôi sẽ ăn bất cứ thứ gì mà Nhan Nhan gắp cho tôi."

Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng cười:

"Vậy để tôi đi lấy quả quýt ở đằng kia."

Bác Ngọc nhướng mày cười: Được thôi.

Anh ấy nói:

"Quýt của Nhan Nhan nhất định sẽ rất ngọt."

….

Nhan Thu Chỉ không thể nhịn được, bị Bác Ngọc chọc cho bật cười.

"Thầy Bác đừng có trêu đùa tôi."

Bác Ngọc cười cười, đột nhiên nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!