Chương 1: Tự chương

Được một cơn mưa gột rửa sạch sẽ, ngay cả sa mạc cũng khiến lòng người say đắm.

Chưa kể đến những cây hồ dương lá úa vàng, chỉ cần thấy những bụi cây hoàng hậu xanh tươi bị lạc đà dẫm ngang cũng khiến mọi người đều cảm thấy ấm áp.

Lười nhác không làm gì, cứ vậy mà nằm trên một tảng đá, mắt ngắm vầng dương dần khuất sau đường chân trời. Nơi đó, dường như đang bốc lên một đám sương mù, cuối cùng đã nuốt chửng mặt trời đỏ ối. Một ngày trống rỗng cứ thế lại trôi qua.

Một vì sao rất lớn vốn cố chấp nằm sát mặt trời, khi vầng dương hạ xuống bèn lộ ra ánh sáng lung linh chói mắt như ngọc bích. Trước khi mặt trăng xuất hiện, nó chính là thứ hùng mạnh nhất tầng không.

Cuối cùng bóng đêm cũng trùm lên mặt đất, rất nhiều vì sao cũng lục tục hiện ra phủ kín trời đêm, dường như đang nháy mắt đầy đắc ý với người đang ngắm chúng. Nhưng cũng chẳng lâu sau khi mặt trời xuống núi, vì sao sáng chói kia cũng dần dần rời bỏ địa cầu, khuất xa ánh mắt mọi người.

Một vì sao lại cùng mọc cùng lặn với mặt trời, đó chính là nỗi đau thương lớn nhất của bản thân!

Mặt trời cũng bao gồm nhiều loại, nhưng có những thứ dù không được gọi là thái dương nhưng vẫn tồn tại tương tự như một mặt trời. Khi nó bắt đầu tỏa ánh hào quang, cũng chính là lúc những thứ khác phải im lặng.

Im lặng, hay còn gọi là bịt miệng có rất nhiều cách. Tỷ như bây giờ, sau khi bị đánh thuốc mê rồi vất vào sa mạc, cũng là một phương thức bịt miệng.

Không hề oán trách, thắng làm vua, thua làm giặc!

Đạo lý này trước nay ai cũng hiểu.

Chẳng qua, có một số người sống quá gấp... Trải qua nhiều năm sau thì mới phát hiện trong đường đời của mình có rất nhiều niềm vui không tên, ngay cả khoảnh khắc được lặng yên ngắm sao trời cũng chưa hề có.

Giờ đây, có thể thoải mái ngắm một lúc rồi...

Ánh sáng huy hoàng của vì sao cuối cùng cũng đã trở nên trong trẻo. Dưới ánh sao chiếu rọi, tảng đá thế mà lại trở nên lạnh hơn. Cuối cùng, ngay cả tư duy của con người cũng bị quang huy thê lương lạnh buốt khóa chặt.

Thật ra, những vì sao cách chúng ta rất xa, để tính khoảng cách cần phải dùng đơn vị "năm ánh sáng". Nhưng thỉnh thoảng, chúng ta lại mong ước được tính bằng đơn vị thời gian. Mặc dù không phù hợp với thường thức vật lý nhưng chẳng qua cũng chẳng can hệ gì.

Vật lý học là bộ môn sửa cũ thành mới, chính xác hay không thì ai có thể chứng minh rõ ràng đâu!?

Trong mắt là một đám hàn quang, chỉ có trời mới biết rằng chúng đang chép lại tin tức trong suốt một năm dài. Nhưng với ai trong chúng ta cũng thế, có kẻ nào giải mã để đọc được nội dung của những tin tức ấy đâu...

Chúng ta chối từ ánh sao sa vào mắt mình, vì nó quá trong và lạnh. Bởi nó quá nhạt nhòa và chân chất. Cho nên, cũng khá là vô tình!

Nguyện dùng đôi mắt cháy bỏng của mình quan sát thế giới, nhưng chẳng ai muốn để ánh sao lịch sử lạnh giá chui vào đầu mình cả. Mặc dù rất sáng, nhưng cái lạnh thấu xương như nước đá với chúng ta mà nói, nó chính là một sự tổn thương vô cùng sâu sắc.

Nếu cho chúng ta cẩn thận tường thuật chi tiết quá trình tử vong, không nghi ngờ gì nữa, từ ngữ để mô tả chính xác nhất là: tướng sĩ chết trận lạnh như băng...

Ánh sao mang đến tin tức lạnh như băng.

Tin tức cũng đã chết, chỉ được ghi vào trong sử sách huy hoàng chói lọi, nơi chúng ta bái tế.

Nếu có thể, chúng ta hẳn sẽ mong ước rằng mình sẽ biết được tương lai phía trước là gì và không hề muốn biết về quá khứ đã qua. Thế là sai rồi! Vậy hình ảnh được dừng ở nơi nào là tốt? Bất kể là bị nấu trong ngũ đỉnh hay là Vạn hộ hầu đều không quan trọng.

Quan trọng nhất là... họ đã từng tồn tại!

Thanh niên thì không thích hợp để thưởng thức những thứ đã mốc meo, bốc mùi mộ địa.

Họ thích hợp để làm một thứ mới mẻ hơn, tỷ như làm một đứa trẻ sơ sinh trong lòng mẹ.

Có một tia sáng lưu lạc khắc sâu vào mắt. Không biết nó đã phiêu lãng bao lâu trong dòng sông thời gian nhưng kỳ quái một điều là nó không lạnh lẽo, lại mang theo sự ấm áp, khiến chúng ta sung sướng...

Ánh mắt tự nhiên chuyển động theo nguồn sáng ấm áp ấy. Ánh sáng va chạm lẫn nhau tất nhiên sẽ sinh ra vài hai tia lửa, hơn nữa chúng cũng rất nóng, nóng đến độ bỏng rát...

Ấm áp, chính là cảm giác tốt nhất!

Chúng ta như một đứa trẻ rúc vào lòng mẹ, cùng với mùi sữa tươi thơm nồng...

Mượn năng lượng ánh sáng, chúng ta bắt đầu cuộc lữ trình giữa thời không...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!