Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
"Sáu ngàn năm trước....." Phụng Tương đồng tử co rút lại, đột nhiên nắm tay thật chặt, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng: "Ta vào Lạc Ô Sơn chưa đầy ba ngày, sao lại thành sáu ngàn năm trước được?"
Mộ Huyền Linh nắm chặt ống tay áo Tạ Tuyết Thần, thì thầm nói: "Nàng ta đây là có ý gì.... Chẳng lẽ nàng ta là người sống cách đây sáu ngàn năm sao? Nhưng Nhân tộc không có khả năng sống đến sáu ngàn năm tuổi....."
Phụng Tương nghe được Mộ Huyền Linh thì thầm, nàng gay gắt hỏi: "Các ngươi là ai phái tới, nói những lời này với ta là có rắp tâm gì?"
Tạ Tuyết Thần trong lòng trầm xuống, hắn đột nhiên nhớ ra Phụng Tương là ai.....
Phụng Tương, đó là sáu ngàn năm trước, một người toàn năng cùng thời đại Tiềm Quang Quân, Tôn giả Pháp Tướng đỉnh cao, một trong những người sáng lập nên Linh Sư Đảo, cũng là người tham gia bố trận Vạn Tiên Trận, nhưng nàng đã biến mất trước khi Linh Sư Đảo thành lập giáo phái.
Hắn lần đầu tiên nghe thấy tên này, chỉ cảm thấy quen thuộc, hoặc có ai đó cùng tên cùng họ, dù thế nào chăng nữa cũng không thể ngờ lại là người sáu ngàn năm trước. Hơn nữa nghe lời Phụng Tương nói, nàng không hề biết đã sống ở đây sáu ngàn năm, đối với nàng mà nói, nàng chỉ đi vào Lạc Ô Sơn có ba ngày, thế gian đã đi qua sáu ngàn năm rồi.....
Tạ Tuyết Thần trong lòng đang nghĩ, cũng là điều mà Mộ Huyền Linh nghĩ, nàng sắc mặt hơi tái nhợt, thì thầm nói: "Ở đây có điểm cổ quái? Là chúng ta quay về sáu ngàn năm trước, hay là nàng đã sống sáu ngàn năm?"
Trong lòng Phụng Tương cũng cảm thấy bất an mãnh liệt, bởi vì nàng minh bạch, hai người trước mắt không hề có ý lừa dối nàng, nàng nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy sau khi thâm nhập vào linh thức Tạ Tuyết Thần.... Những người đó đều gọi hắn là Tông chủ, còn có, mọi thứ trên thế gian dường như khác biệt rất nhiều so với những gì nàng biết.
Vô số kinh lôi dường như đang nổ tung trong tâm trí, làm nàng run rẩy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt: "Làm sao có thể như vậy...."
Tạ Tuyết Thần chắp tay, cung kính nói: "Tiền bối là tổ sư sáng phái lập Linh Sư Đảo, Phụng Tương tôn giả".
Phụng Tương cau mày, nàng giữ lấy trán, khó thở hỗn loạn, trong miệng lẩm bẩm: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Không đúng, tất cả đều không đúng...."
Mộ Huyền Linh tim thắt lại, run sợ nói: "Nàng dường như phát điên rồi".
Lời vừa dứt, sau đó toàn thân Phụng Tương phát ra ánh sáng vàng đỏ chói mắt, Pháp Tướng phía sau phát ra thanh âm phượng minh, dường như Thần Khiếu bị chấn động cực đại. Tạ Tuyết Thần thần sắc nghiêm nghị, lập tức ôm lấy thắt lưng Mộ Huyền Linh, vội vã lùi lại phía sau, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
— Đây là dấu hiệu Pháp Tướng đang sụp đổ....
Hai người nhanh như gió xuyên qua rừng, không dám dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi sơn cốc, trở lại rừng trúc tím.
Lúc bọn họ rời đi không lâu, trong sơn cốc bạo phát ra một khí tức kh ủng bố, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Tạ Tuyết Thần thần sắc ngưng trọng mà nhìn về hướng sơn cốc, "Là Pháp Tướng băng hủy dẫn tới vụ nổ".
Mộ Huyền Linh bị kinh hồn, trong lòng lo lắng bất an nói: "Tạ Tuyết Thần, vậy người đó là ai?"
"Nghe nàng nói, nàng là Phụng Tương, là một trong những tổ sư sáng lập phái Linh Sư Đảo" Tạ Tuyết Thần trong lòng cũng cảm thấy nặng nề khó chịu, "Thực lực nàng mạnh hơn ta, tuyệt đối không phải người bình thường có thể giả mạo được, hơn nữa Hỏa Phượng Pháp Tướng, cũng chỉ có Pháp Tướng tài năng mới tu luyện được công pháp độc đáo của Linh Sư Đảo".
Mộ Huyền Linh nói: "Nhân tộc tuổi thọ dài nhất cũng chỉ một ngàn năm, cho dù cường dã nàng vẫn là con người, làm sao có thể sống hơn sáu ngàn năm? Liệu thời gian trong sơn cốc có khác với thế giới bên ngoài không? Mười ngày là sáu ngàn năm....." suy đoán của nàng khiến cả người rùng mình, "Cho nên những người sau khi tiến vào Lạc Ô Sơn, không ai có thể nhìn thấy họ rời đi, bởi vì bọn họ cho dù chỉ ở trong núi một ngày, thế gian trôi qua ngàn năm..... Vậy chúng ta....."
"Không hẳn là như vậy" Tạ Tuyết Thần đôi tay trầm ổn mạnh mẽ ôm lấy đôi vai run rẩy của nàng, "Lạc Ô Sơn xác thực có điểm cổ quái, nhưng chỉ nghe được vài lời nói của Phụng Tương, không đủ để đưa ra phán quyết này. Nghe động tĩnh vừa mới xảy ra, Phụng Tương có thể đã viên tịch bây giờ sắc trời đã muộn, chúng ta nghỉ một đêm trong rừng trúc tím, ngày mai sẽ vào kiểm tra".
Mộ Huyền Linh cau mày: "Lạc Ô Sơn quá kì quái, ngươi sẽ không vô cớ mà đi tìm Trường Sinh Liên, nếu như chúng ta đều bị chôn vùi ở đây thì sao? Ngươi nhìn thấy Phụng Tương mạnh hơn ngươi, bất ngờ rơi vào cảnh viên tịch không tốt đẹp....."
"Ta phải lấy được Liên Tâm Tử" Tạ Tuyết Thần giọng nói kiên định:"Tính mạng đang bị đe dọa".
"Ngươi tự mình muốn, hoặc là cho người khác?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Tạ Tuyết Thần im lặng một lúc mới nói: "Cho người khác".
Mộ Huyền Linh cười lạnh: "Thật là một người quan trọng a, đáng để ngươi mạo hiểm mạng sống. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta? Ngươi muốn kéo ta xuống vũng bùn này, trái phải ngươi đều muốn chết, dứt khoát bây giờ thả ta đi".
Tạ Tuyết Thần luôn giữ trong lòng một tia hy vọng, nếu như may mắn tìm được Trường Sinh Liên, có thể nhanh chóng cho Mộ Huyền Linh dùng, cho nên từ đầu đến cuối luôn giữ lấy sợi dây không có cởi ra. Hắn không thể nói với Mộ Huyền Linh rằng đến lấy Trường Sinh Liên cho nàng, là lo lắng nàng sẽ sinh ra cảnh giác và nghịch phản chi tâm, ngược lại hỏng việc.
"Nàng vừa mới..... vì sao đi tìm ta?" Tạ Tuyết Thần hỏi: "Không phải gặp phải cái nguy hiểm gì chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!