Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Tạ Tuyết Thần nghĩ thầm, khả năng Mộ Huyền Linh thật sự nhận sai người, hắn không biết Mộ Huyền Linh đem hắn nhận thành ai, có lẽ là đại ca ca trong miệng nàng, nhưng Tạ Tuyết Thần biết chính mình tuyệt đối không phải người kia.
Nếu Mộ Huyền Linh có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, buông chấp niệm với hắn, có lẽ đối với hai người đều là một chuyện tốt.
Nhưng nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn lại không có thở nhẹ nhõm một hơi.
Ngược lại là một cảm giác khó chịu bực bội khó diễn tả.
Sau khi Mộ Huyền Linh trở về liền đi thẳng đến địa lao, đóng cửa lao lại, liền hướng đến đống rơm khô mà nằm xuống. Nàng mở to mắt nhìn vách đá, trước mắt liền xuất hiện cái thân ảnh của bảy năm trước. Người trông giống hệt Tạ Tuyết Thần kia lại là ai?
Ngoại trừ Tạ Tuyết Thần, còn có thể là ai?
Nếu năm đó là hắn, sẽ không đem nàng đẩy đi, hắn liều mạng tới cứu nàng, làm sao lại sẵn sàng từ bỏ nàng?
Mộ Huyền Linh ủy khuất mà ôm chặt chính mình, mắt ảm đạm nhắm lại. Cứ như vậy đi, ở chỗ này đến hết đời cũng được, dù sao thế gian này cũng không có ai yêu nàng sâu đậm.
Mộ Huyền Linh mê man mà ngủ thiếp đi, bởi vì công lực mất hết, nàng không nghe được tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ phía sau.
Bóng dáng người đó che phủ thân hình gầy nhỏ đang cuộn tròn của nàng, đầu ngón tay ấm áp khẽ lau nước mắt trên khóe mi, gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài bị đè nén trong cổ họng, người đó giúp nàng đắp chăn lên, nhưng cuối cùng nàng bừng tỉnh.
Mộ Huyền Linh xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy rõ người ngồi ở bên cạnh.
"Nam công tử?" thanh âm khàn khàn của nàng khẽ gọi.
Đầu ngón tay Nam Tư Nguyệt vẫn còn lưu lại độ ẩm trên lông mi của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt v e đầu ngón tay, ôn thanh nói: "Đây là lựa chọn của cô sao, thà rằng lưu lại nơi này làm một tù nhân?"
Mộ Huyền Linh có chút áy náy mà cúi đầu: "Huynh cũng không cần vì cứu ta, mà làm ra sự hy sinh lớn như vậy".
"Này không phải hy sinh" Nam Tư Nguyệt nghiêm túc nói: "Là cầu mà không được".
"Nam công tử...."
"Cô có thể gọi ta là Nam Tư Nguyệt, hoặc là gọi thẳng tên của ta" Nam Tư Nguyệt ngắt lời nàng.
Mộ Huyền Linh chớp chớp lông mi, thở dài: "Nam Tư Nguyệt, ta không rõ huynh vì cái gì mà muốn làm vậy".
Hôm qua hắn ở trong hoa viên ôm nàng, nói những lời đó, nàng trằn trọc, trái lo phải nghĩ, lại cũng không hiểu vì cái gì. Trong suy nghĩ của nàng, Nam Tư Nguyệt là một công tử thế gia cực kỳ ôn nhu lương thiện, vì cứu người, vứt bỏ thanh danh, cũng coi là hợp lý đi. Chỉ là nàng cảm thấy, không cần, cũng không muốn liên lụy hắn.
Nam Tư Nguyệt cười khổ nói: "Cô nếu đã minh bạch tâm ý của mình đối với Tạ Tuyết Thần, vậy cũng liền hiểu ta đối xử với cô cũng như vậy".
"Đây chính là điều ta khó hiểu" Mộ Huyền Linh nhíu mày nói, "Ta chưa bao giờ cho huynh cái gì, cũng không có đối tốt với huynh chút nào".
Ở trong lòng nàng, từ đầu đến cuối chỉ có một người, những người khác, chỉ là những người khác.
Nàng không đành lòng nói những lời tàn nhẫn với Nam Tư Nguyệt, nhưng nhịp tim của nàng rất quyết liệt, làm Nam Tư Nguyệt nghe đến chói tai, rồi lại rõ ràng.
"Chỉ là chính cô không biết thôi" Nam Tư Nguyệt mặt mày u ám một chút, làm Mộ Huyền Linh thất thần.
"Linh Nhi, năm đó cùng cô quen biết, là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời ta, là cô khiến ta đi ra khỏi sương mù, nên mới có Nam Tư Nguyệt ngày hôm nay".
Mộ Huyền Linh nhìn thần sắc nghiêm túc của Nam Tư Nguyệt, nhưng nàng thậm chí không nhớ rõ năm đó mình đã nói qua cái gì, nàng chỉ nhớ rõ Nam Tư Nguyệt lúc đó rất khổ sở, nàng tựa hồ như nàng đã nói chút lời an ủi.
"Ta nói cho cô một bí mật, cô nguyện ý nghe không?" Nam Tư Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Mộ Huyền Linh chần chờ một lát, gật đầu: "Được, ta sẽ giữ bí mật".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!