Chương 17: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Tạ Tuyết Thần một đường tâm trạng ngẩn ngơ mà đi trở về. Trong đầu không vứt bỏ được khuôn mặt của Mộ Huyền Linh, liền gặp được Phó Lan Sinh cùng Nam Tư Nguyệt.

Trói khóa thần trong tay Phó Lan Sinh trói một người bất tỉnh, hai người vẻ mặt nghiêm túc như đang thảo luận chuyện gì đó, thấy Tạ Tuyết Thần đi tới, lập tức đi lên đón.

"Tạ tông chủ, trong thành Ung Tuyết có dị biến" Phó Lan Sinh nghiêm nghị nói: "Mới vừa rồi ta ở bên ngoài nơi ở của ngũ lão Tiên Minh cảm nhận được pháp trận dao động, có người vào được".

Tạ Tuyết Thần hồi phục lại tinh thần, nói: "Trong thành Ung Tuyết có kết giới bảo vệ, hướng từ bên ngoài không vào được, cần phải từ bên trong thành hướng ra ngoài mở ra hai hướng trận pháp, người bên ngoài mới có thể tiến vào, các ngươi nhìn thấy có người khởi động trận pháp?"

Phó Lan Sinh lắc đầu nói: "Chúng ta vội vã đuổi đến liền thấy nơi này không có ai"

Nam Tư Nguyệt nói: "Không phải tất cả các trận pháp đều được khởi động ngay lập tức, chỉ cần chuẩn bị tất cả các thứ trong trận pháp, cũng có thể tự khởi động".

Nam Tư Nguyệt hàm ý, lúc đó không có mặt ở hiện trường thì bất luận là kẻ nào thì cũng có hiềm nghi, bao gồm cả ngũ lão Tiên Minh cùng chưởng môn nghị sự ở sảnh Chính Khí.

Phó Lan Sinh lại nói: "Lúc đó ta cùng Linh Nhi cô nương là người đầu tiên đuổi đến đây, muội ấy có một con chuột đánh hơi, có thể cảm nhận được bảo khí dao động, chúng ta liền đi theo chỉ dẫn của chuột đánh hơi, tìm được kẻ tình nghi này". Phó Lan Sinh dùng mũi chân đá đá người ở dưới: "Ta dùng trói khóa thần trói chặt người này, nhưng tên này hỏi một cái hết ba cái không biết, nhìn không giống người trong trang, không biết có bắt nhầm người không, nhưng nếu đã là nhầm người, thì hắn chạy cái gì?"

Phó Lan Sinh có chút buồn bực, hài hước nhìn Nam Tư Nguyệt cười nói: "Nam Tư Nguyệt, biểu muội của huynh thâm tàng bất lộ a, cư nhiên có thể đuổi kịp tốc độ của ta".

Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng cười.

Phó Lan Sinh nói: "Bỏ đi, mỗi người đều có bí mật, nói vậy cô ấy bất quá lừa cái người thông minh là huynh".

Tạ Tuyết Thần nghe thấy vậy, cảm thấy có gì đó không đúng: "Một người khác?"

Phó Lan Sinh nói: "Đúng vậy, tên này còn có đồng bọn chạy mất, tốc độ của người này nhanh hơn, Linh Nhi cô nương có chuột đánh hơi, liền đuổi theo".

Sắc mặt Tạ Tuyết Thần biến đổi, mặt khác hai người kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, trước mắt đã không thấy thân ảnh của Tạ Tuyết Thần.

Mộ Huyền Linh rơi vào trạng thái hôn mê, bốn phía trước mắt đều đen nhánh, dày đặc khiến người ta hít thở không thông. Nàng ngay từ đầu có điểm sợ hãi, sau đó liền nhẹ nhàng thở ra

- Thật tốt quá, hôn mê, liền không đau.

Nhưng thật nhanh, nàng lại có chút mơ màng

- Tại sao lại đau?

Ý thức của nàng bắt đầu tan rã, không biết hôm nay là hôm nào, không biết chính mình là ai.

"Huyền Linh, lại đây"

Nàng nghe thấy một âm thanh rùng mình ở trong bóng tối.

"Sư phụ!" Mộ Huyền Linh cả người run lên, theo bản năng mà cả người đứng lên.

"Nên luyện công rồi" Tang Kỳ âm thanh lãnh đạm mà vô tình, Mộ Huyền Linh nghe được âm thanh của hắn, giống như bị băng đâm vào trong xương tủy, cái lạnh thấu xương cùng cơn đau làm tứ chi nàng tê mỏi đến cứng đờ.

Nàng sợ hãi tiếp cận hắn, càng sợ thoát đi thất bại liền bị trừng phạt.

Nàng không biết nên đi thế nào, trong bóng tối sờ s0ạng đi về phía trước, mơ hồ thấy bóng dáng sư phụ, hắn ẩn dưới tấm áo choàng đen, mơ hồ có thể nhìn thấy vài sợi tóc bạc, tỏa ra ánh sáng mờ bạc.

Hắn đưa tay về phía Mộ Huyền Linh, chỉ là một bàn tay làm bằng kim loại màu bạc, nhưng bên trên khắc phù văn quỷ dị, có năng lực điều khiển tâm trí người khác.

"Sư phụ" Mộ Huyền Linh rùng mình quỳ xuống.

Bàn tay ấn lên trên đỉnh đầu nàng, ngay sau đó, ma khí mãnh liệt rót vào trong cơ thể nàng, ở bên trong kinh mạch, máu thịt của nàng mà tàn sát bừa bãi, xâm nhập cơ thể nàng từng tấc một, giống như những con trùng độc nhỏ bé đang cắn xé thân thể của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!