Type: Thu Nguyen
Có một năm, ở Hải Sơn, sau khi nghe chàng tấu khúc "Thiên niên vô tận", sư phụ liền nói: "Mạc Quân, lòng con quá tĩnh lặng."
Chàng ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ đang nói đồ nhi chơi quá tệ?"
La Huy Xuân Tuyết cười lớn, sau đó chỉ mặt hồ phẳng lặng như gương gần nơi hai người ngồi, chậm rãi giải thích: "Lòng con giống như mặt hồ kia, thanh tịnh không vướng bận, có thể hồi đáp hoàn hảo và đầy đủ mọi tác động của thiên nhiên. Thế nên không kẻ nào có thể tấu khúc nhạc đó xuất sắc hơn con".
Chàng im lặng lắng nghe.
"Nhưng Mạc Quân, là sư phụ con, ta không muốn con vĩnh viễn phẳng lặng như vậy. Ta muốn con được nếm trải thứ rung động nguyên thủy nhất, bản năng nhất và mãnh liệt nhất, dữ dội như khi con ném cả ngàn viên đá xuống hồ khiến sóng nước dội ngược lên. Đó là thứ cảm giác rung động mà đời người nên có. Con hiểu không?".
Chàng im lặng lật tung toàn bộ những chuyện đã trôi qua trong dòng chảy cuộc đời mới chớm của mình nhưng tuyệt nhiên không tìm ra bất cứ thứ cảm xúc nào huy hoàng đến vậy.
"Đừng mất công suy nghĩ. Con chưa từng trải qua đâu". La Huy Xuân Tuyết lại vuốt vuốt chòm râu bạc. "Sau này nếm trải rồi, hãy cho ta biết và không bao giờ được chơi "Thiên niên vô tận" trước mặt ta nữa".
Chuyện ngày ấy như chỉ vừa mới hôm qua, tựa khi ngoái đầu lại, chàng có thể thấy chính mình đang ngồi trên phiến đá lớn bên hồ, trong lòng là cây cổ cầm Thanh Vân, mi mắt hơi rũ, im lặng nhận mệnh từ sư phụ. Chàng đã làm đúng lời dặn của người, kể cho người nghe về thứ rung động dữ dội ấy và không bao giờ tấu khúc nhạc diệu huyền đó nữa. Nhưng chàng vẫn muốn để sư phụ gặp nàng, người con gái đã khuấy đảo sự thanh tịnh của chàng.
Vì thế, ngày tân hôn thứ hai, khi trời còn tờ mờ sáng, xe ngựa của Hoài Vũ vương đã rời phủ, tiến thẳng đến núi Ngự Long.
Thiên Anh mở rèm cửa để không khí tươi mới của buổi sớm mai ùa vào khoang xe ấm áp. Cùng với bước ngựa phi nhanh, quang cảnh bên đường vùn vụt trôi qua. Lẫn trong gió lạnh là hơi sương thanh lãnh, mùi cỏ ướt ngai ngái và đôi khi là cả hương hoa ngọt ngào.
"Không lạnh sao?" Mạc Quân cúi đầu nhìn nàng, vòng tay ôm nàng chặt thêm một chút.
Nàng lắc đầu, hơi cựa quậy trong lòng chàng. Gò má trắng trẻo áp lên ngực áo lam sẫm của chàng, đôi môi hồng nhạt hơi mím, hai hàng lông mi rung rung, vẻ mặt thanh khiết như bình minh sớm nay. Chàng luồn tay vào mái tóc dài buông xõa của nàng, những lọn tóc trượt qua kẽ ngón tay chàng rơi xuống. Hôm nay, nàng mặc chiếc váy màu lá non, thứ màu sắc sinh động tương phản với vẻ uể oải trên khuôn mặt nàng. Nàng chậm chạp đưa tay lên che miệng ngáp một cái rồi lại chậm chạp thả tay xuống.
Mạc Quân bật cười, véo nhẹ má nàng đầy cưng chiều: "Mệt thì ngủ đi!"
"Ừm". Nàng đáp nhưng mắt vẫn dõi theo cảnh vật ngoài cửa sổ.
Chàng vẽ ngón tay theo quầng thâm mờ mờ dưới mắt nàng, âu yếm dỗ: "Ngủ đi, ngoan! Đường còn dài lắm!".
Thiên Anh thở nhẹ một tiếng rồi khép mắt. Nàng chưa ngủ ngay, Mạc Quân biết điều đó, và thậm chí nàng còn rất thính ngủ. Thiên Anh chỉ đơn giản là nhắm mắt lại theo lời chàng. Sau chuyến dầm mưa trưa qua, nàng dường như đặc biệt ngượng ngùng. Cử chỉ của chàng càng thân mật, nàng càng dễ bối rối, và càng bối rối, nàng càng nhu thuận. Mạc Quân mím môi cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường tới núi Ngự Long quen thuộc bao năm bỗng đầy vẻ lạ lẫm.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên chàng ngồi xe thay vì cưỡi ngựa, và cũng là lần đầu tiên chàng đến mà ôm theo một nữ nhân trong lòng.
"Sư phụ ngài là người thế nào?" Nàng bỗng lên tiếng.
"Một người rất cực đoan". Chàng đáp. "Sư phụ cực đoan đến mức chỉ thích hai màu hoặc trắng hoặc đen, chỉ thích hai thời điểm hoặc nắng gắt chói chang hoặc đêm đen mù mịt, chỉ thích hai loại người hoặc cuồng nhiệt vô cùng hoặc cực kỳ tĩnh tại."
"Vậy ngài là loại người nào?"
"Nàng nói thử xem". Ngón tay cái của chàng khẽ vuốt ve má nàng.
"Một người tĩnh tại?" Nàng đưa ra phỏng đoán.
Mạc Quân sung sướng nâng cằm nàng lên đặt một nụ hôn khiến nàng bối rối: "Ngài làm gì vậy?"
"Đoán đúng nên thưởng". Chàng cười, và trước khi nàng kịp phản ứng, chàng tò mò hỏi: "Sao nàng lại nghĩ vậy?"
"Từ lần gặp đầu tiên, ngài cho tôi ấn tượng là một người như vậy. Tĩnh lặng, nhẹ nhàng. Nhưng càng ngày càng thấy không đúng lắm".
"Rất nhạy bén!" Chàng vừa xoa xoa ngón tay cái lên má nàng vừa nói tiếp: "Khi gặp sư phụ, ta là một người như vậy."
"Còn bây giờ?".
"Ba phần tĩnh tại bảy phần cuồng nhiệt."
"Vì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!