Chương 6: (Vô Đề)

Type: Phương Thùy

Lúc Mạc Quân rời khỏi Trúc uyển đã là gần trưa. Mặc dù những ngày cuối hạ này trời không còn quá xanh và quá chói, nhưng hôm nay dường như đặc biệt khác. Những tia nắng tự lọc mình qua từng đám mây dày và nặng đang phủ kín bầu trời, xuyên qua tán tử phượng, in xuống đường những bóng lá rất nhạt. Chàng ngước nhìn, sắc mây hơi xám, gió dường như mỗi lúc lại lớn thêm đem theo hương vị mát lạnh lan tỏa khắp không gian.

Những tán cây đung đưa, một cành thấp quét qua vai áo chàng, vài chiếc lá vàng vừa rụng xuống nhanh chóng bị gió cuốn bay. 

Sắp mưa!

Chàng hơi ngỡ ngàng khi nhận ra điều này. Nếu mưa, có thể đây sẽ là cơn mưa cuối cùng của mùa hạ. Một cơn mưa rất lớn. Ý nghĩ vừa lóe lên, chân đã bước rất nhanh về phía trước vì chàng chợt nhớ tới một điều.

Khi chàng tìm đến, Thiên Anh đang nghiêng người ngủ thiếp đi trên ghế dài trong thư phòng. Vì thế khoảnh khắc khi Mạc Quân đẩy cửa bước vào, hiện ra trước mắt chàng là cảnh nàng hai mắt nhắm nghiền, tóc huyền phủ xuống vai, vướng trên eo và chảy tràn trên tay ghế vịn, váy áo trắng như mây trời, một cuốn sách bìa màu vàng khói nằm hờ hững trong vòng ôm của nàng. Tất cả những hình ảnh màu sắc này, dưới ánh sáng xám nhạt lúc bấy giờ, khiến chàng có cảm giác không thật.

Chàng bước đến gần, ngồi xuống mép ghế, lẳng lặng ngắm nàng. Hai hàng lông mi của nàng rất dài, nhưng độ cong chỉ vừa đủ như hai cánh hoa hơi cựa mình tách khỏi bông. Phía dưới mắt nàng là hai quầng thâm mờ mờ. Mạc Quân trầm ngâm nhìn hai vệt rất nhạt ấy trên làn da trắng mịn. Dấu hiệu mất ngủ. Thiên Anh vốn chỉ thích ngủ một mình, thậm chí dù phải ngủ chung, nàng cũng cố gắng tránh mọi động chạm với người khác vì cho rằng nếu có người chạm vào nàng sẽ mang những giấc mơ của nàng đi mất. Đó là thói quen cực kỳ khó bỏ của nàng và là tật xấu tồi tệ nhất với chàng. Chắc chắn đêm qua, nàng ngủ không ngon giấc. Mạc Quân thở dài. Chàng có thể dung túng mọi sở thích, thói quen hay cố tật của nàng, trừ việc này. Nàng phải quen dần với việc ngủ cùng chàng và sự đụng chạm của chàng đi.

"Anh nhi!" Chàng vuốt tóc nàng, cúi người gọi nhỏ.

Hai cánh hoa nhỏ rung rung, rồi đôi mắt nàng mở ra, trong chốc lát thoáng qua vẻ sững sờ khi thấy nụ cười rất gần của chàng. Nàng bối rối: "Ừm, ngài luyện kiếm xong rồi sao?"

"Ừ." Chàng cười khẽ, thích thú nhìn biểu hiện khốn quẫn của nàng. Thiên Anh khi vừa ngủ dậy, vẻ mặt ngốc nghếch, thật sự khiến người ta muốn bắt nạt.

Nàng hơi cựa mình, Mạc Quân vươn tay ôm nàng, kéo nàng ngồi dậy. Ánh mắt dán lấy nhau, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, chàng nhìn nàng không chớp.

"Này…" Chàng mở lời.

"Vâng?" Nàng mơ hồ đáp lại.

Chàng nhanh chóng hôn phớt lên khóe môi nàng, cười khẽ. "Sắp mưa rồi!"

"Sao… Sao cơ?" Nàng ngơ ngác.

Mạc Quân cười phá lên. Chàng biết mà! Thiên Anh khi vừa ngủ dậy cực kỳ ngốc nghếch. Chàng ôm nàng đứng dậy, khiến cuốn sách trong lòng nàng rơi xuống sàn. "Sắp mưa rồi! Tới Thiên vũ tạ đi!"

"Khoan… Khoan đã…" Nàng luống cuống. "… còn chưa cất sách…"

"Để ta!" Chàng nhặt cuốn sách xếp lên giá, thoáng nhìn qua dòng chữ trên bìa "Binh pháp và mưu kế chọn lọc" rồi nhanh chóng quay lại nắm tay nàng, kéo ra ngoài.

"Anh nhi, biết ta thích kế nào nhất không?"

Nàng lắc đầu.

"Mỹ nhân kế." Chàng cười: "Nhưng phải chọn đúng người", sau đó ôm lấy nàng, điểm mũi chân bay lên.

Thiên Vũ tạ được xây cất bên bờ hồ Thụy Liên theo lối kiến trúc độc đáo chưa từng có. Mạc Quân luôn cho rằng thời điểm xây dựng Thiên vũ tạ chính là giai đoạn tồi tệ trong cuộc đời mình: ngày hai mươi bốn tháng Mười năm Nguyên Khánh thứ sáu, hơn một tháng sau khi nàng rời khỏi chàng.  Năm ấy, mùa đông đến muộn, muộn đến nỗi có lúc chàng còn nghĩ mùa đông

- cùng với trái tim chàng

- đã theo nàng rời đi mãi mãi. 

(*) Thủy tạ: nhà xây trên mặt nước, thường dùng làm nơi nghỉ ngơi, giải trí. 

Suốt ba ngày ba đêm, chàng nhốt mình trong thư phòng, phác thảo mô hình Thiên Vũ tạ. Đó là một nhà thủy tạ hình móng ngựa, bao ngoài là cửa và tường ngăn, phía trong là không gian hoàn toàn mở để người ngồi trong có thể phóng tầm mắt qua mái nhà vòm cung mà ngắm nhìn bầu trời, hoặc nằm dài nghiền ngẫm ánh nắng hắt lên từ mặt hồ trong những ngày nóng rực, và để Thiên Anh của chàng có thể tự do thưởng ngoạn những cơn mưa mà nàng yêu thích.

Nàng say mê mưa.  Nhưng phải là mưa lớn, loại mưa có kèm theo cuồng phong, sấm chớp, cơn mưa buộc cả trời đất tối tăm theo

- một cơn mưa dữ dội y như cá tính của nàng.

Chàng không hiểu tại sao vào lúc nhung nhớ nàng nhất, nhớ muốn phát điên lên, trong lòng chàng lại tràn ngập loại cảm giác đòi hỏi phải có một nơi chốn, một địa điểm dành cho tương lai của hai người. Hai người! Một niềm tin vào tương lai trong những giờ khắc bi thương nhất. Thật giống như một ánh chớp bạc đột ngột lóe lên trên nền trời màu xám: một kỳ tích nảy sinh giữa muôn vàn khổ đau.

Ngày Thiên Vũ tạ hoàn thiện, chàng một mình bước vào, đóng chặt cửa, ngồi ở dưới vòm cung thả chân xuống nước, trong nắng sớm ngắm búp thụy liên từ dưới hồ vươn lên rồi từ từ xòe cánh cùng lúc ánh sáng bắt đầu loang loáng khắp mặt nước; trong ánh hoàng hôn, cánh hoa từ từ khép lại, khép chặt lại; trong bóng tối, dưới ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng cuối tháng, đóa hoa an tĩnh ngủ say; sáng hôm sau, cánh trắng lại bung ra để rồi chiều khép lại. Đêm ấy, đóa thụy liên lặng yên ẩn mình về búp, dần dần chìm xuống dưới mặt hồ. Chàng biết, nó sẽ nằm dưới đó mà từ từ tàn lụi. Tảng sáng, khi Mạc Quân bước ra khỏi Thiên Vũ tạ, khi đóa thụy liên lạc loài hoàn toàn biến mất cũng là lúc tuyết rơi trận đầu tiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!