Type: Phương Thùy
Sáng ngày hai mươi mốt tháng Mười, Mạc Quân cùng đoàn cầu thân Triệu quốc về tới kinh thành. Sau khi an bài xong chốn nghỉ ngơi cho công chúa và đoàn tùy tùng, chàng vội vàng hồi phủ.
Lúc này, mặt trời còn chưa lên, chàng có thể ngửi thấy hơi sương lạnh hòa cùng hương cỏ ướt và đất ẩm. Nàng hẳn còn đang ngủ. Chàng buồn rầu nghĩ, những ngày vắng chàng, không có kẻ đòi ôm ấp quấn quýt, chắc hẳn nàng ngủ ngon giấc lắm. chàng cởi áo choàng, tháo kiếm đưa cho Trần quản gia đã chờ sẵn rồi rảo bước về phòng.
Trong phòng, mùi trầm hương nhàn nhạt, cánh cửa sổ khép hờ để lọt vào thoang thoảng sương mai, Thiên Anh quả thật đang nằm cuộn mình trên giường, trên người còn mặc nguyên ngoại bào, tấm chăn thu đông bị nàng đạp vào trong góc. Mạc Quân cau mày đến ngồi xuống bên cạnh. Nàng thường ngày ngủ rất ngoan, chưa từng có biểu hiện giãy giụa như cá con thế này. Chàng cúi nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, giật mình nhận ra đầu mày nàng đang níu chặt, trán đẫm mồ hôi. Chàng chạm tay lên trán nàng.
Nóng hầm hập.
"Anh nhi!" Chàng lo lắng gọi.
Nàng nhẹ nhàng mở mắt, cất giọng yếu ớt nhưng rõ ràng: "Mạc Quân… Chàng đã về? Chàng về lâu chưa? Sao không cho em biết?"
Chàng không đáp mà nghiêm khắc nói: "Nàng bị sốt rồi."
"Không sao, ngủ một giấc là hết." Nàng nói nhỏ, vẫn chăm chú nhìn chàng. Mạc Quân dường như nhìn thấy trong đó là hai ngôi sao sáng mơ màng. Chàng vươn tay kéo nàng dậy, bắt đầu cởi áo cho nàng.
Nàng vội giữ tay chàng lại: "Chàng… Chàng làm gì vậy?"
"Nàng đổ nhiều mồ hôi quá!"
Nàng nghe vậy thì yên lặng, ngoan ngoãn để cho chàng cởi bỏ ngoại bào, trung y, đến khi bàn tay lành lạnh của chàng chạm tới dải dây buộc yếm, giữa cơn sốt nàng vẫn cảm thấy khuôn mặt mình nóng hơn bao giờ hết, nàng nắm lấy tay chàng, hơi thở vì cơn bệnh mà tạo thành từng luồng nhiệt khí hầm hập, giọng nói nhỏ xíu: "Đừng…"
Mạc Quân nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cũng nhanh chóng buông tay, đỡ nàng nằm xuống, đặt tay lên trán nàng, thử nhiệt độ: "Để ta đi lấy thuốc."
Vừa quay đi, tay chàng liền bị giữ lại.
"Mạc Quân!" Thiên Anh níu chặt lấy tay chàng, lắp bắp không thành câu: "Không cần… Chàng… Chàng không ngủ ư?"
Chàng nhíu mày, phủ lấy tay nàng trấn an, cười đáp" "Ta ngủ trên ghế."
"Tại sao lại ngủ trên ghế?"
"Nàng đang sốt."
"Chàng sợ lây bệnh sao?"
"Không, nàng nghĩ gì vậy? Ta sợ ngủ chung chàng bị nóng."
Nàng níu chặt tay chàng bằng cả hai bàn tay yếu ớt của mình. "Không sao…"
Mạc Quân nhìn nàng, chàng có cảm giác kỳ quái rằng gò má của chính mình đang ửng hồng. Chàng cúi đầu, hôn lên mắt nàng, thầm thì: "Nhưng ta nóng."
Nàng chớp mắt, giọng nhỏ như tiếng muỗi: "Vậy… cởi áo cũng được…", sau đó ôm chặt lấy tay chàng, khóe môi cong lên, vui vẻ nhắm mắt lại. Mạc Quân kinh ngạc nhìn gương mặt thỏa mãn của nàng, cảm thấy trong lòng xao xuyến khó tả. Biểu hiện của nàng dường như rất… tình tứ, tình tứ đến ngọt ngào. Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn ư? Hay chỉ vì nàng đang ốm nên mới nhõng nhẽo bất thường như vậy?
Ngơ ngẩn hồi lâu, chàng nhẹ nhàng rút tay ra.
"Đừng đi!" Nàng bỗng cất tiếng hốt hoảng.
Mạc Quân giật mình, chưa kịp phản ứng thì nàng đã lại nắm lấy tay chàng. Lần này, nàng tự mình ngồi hẳn dậy, nhìn chàng chằm chằm.
Chàng lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Thiên Anh có vẻ giận dữ, vì nàng chồm tới, không biết lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, đẩy ngã chàng xuống giường, lại đè hai tay lên vai chàng, ngạo nghễ trông xuống. Mạc Quân kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm: "Anh nhi, chẳng lẽ là đang mê sảng?"
Nàng "hừ" một tiếng, sau đó ngã lên người chàng, tựa đầu vào ngực chàng, cất giọng uất ức: "Con người đáng ghét này? Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho mình là đúng? Lúc nào cũng tự ý quyết định mọi việc như vậy?"
"Nàng đang nói chuyện gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!