Chương 18: (Vô Đề)

Type: Thu Nguyen

Tết Trùng Cửu, Huyền Không Sơn Thượng, rượu hoa cúc và sự xa cách của nàng đã trở thành vết sẹo in hằn trong tâm trí chàng.

"Tại sao không đi cùng phu quân của muội?" Danh Phong hỏi.

"Chàng không thích nơi đó." Nàng đáp, giọng nói bỗng trở nên mơ hồ xa xôi.

Chàng hơi ngẩn người. Hóa ra nàng biết. Là Mạc Quân, chắc chắn chàng sẽ không thích tới đó nhưng là Danh Phong, chàng không có lý do gì để từ chối nàng.

Huyền Không Sơn Thượng vẫn như trong hồi ức của chàng. Cảnh trí u tĩnh, mây trắng vờn quanh. Những cây cổ thụ xòe tán rậm rạp in trên nền sân gạch nâu đỏ những bóng dày râm mát. Không gian vẫn yên ả, thanh bình như xưa. Nhưng lòng chàng không như thế.

Chàng bước theo nàng qua cây cầu nhỏ dẫn vào Nghinh Lương đình.

Gió thu mênh mang như sương như khói. Sen tàn cánh trên hồ, cúc nở hoa trong chậu. Cảnh tượng vào mắt chàng chẳng hiểu sao thật vô cùng thê lương.

Nhớ năm trước, chàng – không phải với hình hài của Danh Phong – và nàng – trong vẻ ngoài của Dao Thiển – ngồi đối diện nhau bên bàn đá. Nàng rút từ túi nhỏ mang theo một bầu rượu hoa cúc và hai chén gốm tiệp màu, nghiêng mình rót xuống. Nàng đẩy ly rượu về phía chàng, nghiêm túc nói: "Mạc Quân, tôi có chuyện muốn nói cho ngài biết."

Chàng xoay xoay chiếc chén trong tay, im lặng chờ nàng mở lời. Rượu sóng sánh bên miệng chén như lòng chàng đang rối bời không yên. 

Dường như rất lâu sau, khi gió ngừng thổi, mây ngừng bay và khói sương tan hết, giọng nàng mới nhẹ nhàng vang lên. "Mạc Quân, người ngài yêu không phải tôi. Ngài yêu Dao Thiển, nhưng tôi không phải là nàng ấy."

Tôi là Thiên Anh. Tôi nghĩ tôi thích ngài. Nhưng tôi không phải người ngài muốn. Tôi chỉ là một linh hồn của một thời không khác mượn thân thể này lưu trú mà thôi. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi muốn thỏa mãn sở thích của bản thân mà khiến hai người cách trở. Tôi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ trả lại nàng ấy cho ngài.

Trong lúc chàng còn đang ngây người trước thông tin kỳ quái này thì nàng đã lao ra khỏi Nghinh Lương đình, chạy thẳng tới phiến đá lớn bên vách núi, ngửa đầu nhìn lên vầng mặt trời trắng bệch trên bầu trời xám xịt nặng nề mà hét lớn: "Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!"

Và sau đó là một năm dài đằng đẵng chậm chạp trôi qua. Dài đến nỗi giờ đây khi nghĩ lại, chàng cảm thấy nó như một vệt màu đen loang lổ trong dòng ký ức ố vàng của mình. "Những đêm thanh ngồi cô độc, mời trăng kể lể chuyện buồn. Những canh khuya ngủ một mình, gọi dế nói niềm sầu hận."

(Trích "U mộng ảnh", tác giả Trương Triều, Huỳnh Ngọc Chiến biên dịch và chú thích 215 câu, NXB Văn hóa thông tin 2017)

Nhưng dài đến mấy cuối cùng cũng đã trôi qua. Đêm hôm nay nàng lại ngồi đối diện chàng, vẻ mặt nhàn tĩnh, môi điểm nụ cười.

Nàng rót đầy hai ly rượu, trao cho chàng một chén, thoải mái nói: "Mời huynh!"

Chàng nhíu mi nhìn nàng nâng chén uống cạn một hơi. "Muội uống thế sẽ say mất."

Nàng chỉ cười, đăm đăm nhìn đáy chén trống rỗng, thái độ bình thản nhưng giọng nói lại chứa chất ưu tư. "Mạc Quân kể với muội rất nhiều chuyện nhưng không bao giờ nhắc tới nơi này." Đoạn nàng ngước nhìn chàng, ánh mắt sắc bén: "Cả huynh cũng thế."

Chàng im lặng.

"Hai người có vấn đề gì với nơi này sao?" Nàng đặt chén xuống, nghịch nghịch móng tay, khuôn mặt ửng hồng vì men rượu.

Mạc Quân chưa kịp trả lời thì nàng đã tiếp tục bằng một câu hỏi khác: "Danh Phong, nếu huynh thích một người thì sẽ làm thế nào?"

Chàng ngạc nhiên đáp: "Đến bên người đó."

"Nếu huynh yêu một người thì sao?"

"Ở bên cạnh người đó, khiến người đó ở bên ta."

"Huynh có thể thích một người nhưng lại yêu một người khác không?"

"Không, sao có thể? Muội có thể như thế sao?" Chàng ngờ vực hỏi nhưng nàng lờ đi không trả lời mà hỏi tiếp: "Nếu người huynh yêu không yêu huynh?"

"Làm cho nàng yêu ta."

Nàng thở dài: "Muội quả thật không có được dũng khí đó. Muội là kẻ bị động trong tình cảm. Điều chủ động duy nhất mà muội có thể làm là nói "thích chàng", còn lại chỉ biết im lặng chờ đợi chàng, vừa hồi hộp lại vừa lo sợ…"

Mạc Quân cảm thấy toàn thân cứng đờ, còn giọng nói của chàng dường như vang lên từ một nơi xa lắm. "Muội đang nói đến ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!