Chương 12: (Vô Đề)

Type: Phương Thùy

Một chiều, trong Thiên An đình bên sông Hoài, Mạc Quân nói nàng hãy hát cho chàng nghe một bài ca ở thế giới của nàng mà nàng thích.

Thiên Anh trông có vẻ sửng sốt. Nàng ngượng ngùng thú nhận: "Em hát rất tệ". Và mặc dù tự phê phán chính mình, nàng vẫn hát cho chàng nghe một khúc.

"Em hứa một ngày em sẽ trở về

Em sẽ giữ chàng an toàn,

Em sẽ giữ chàng bình an

Lúc này, mọi chuyện điên rồ quá

Em chẳng biết làm sao mà ngăn lại

Em hiểu chúng ta còn nhiều điều cần nói,

Nhưng em không thể ở lại

Hãy cứ để em ôm chàng thêm một chút,

Hãy nhận lấy một phần trái tim em,

Biến nó thành của chàng

Để khi chúng ta cách xa

Chàng sẽ chẳng cô đơn…

Đêm nay, khi chìm vào giấc ngủ,

Chàng hãy nhớ rằng

Chúng ta nằm dưới cùng một trời sao…"

(*) Mượn lời ca khúc "Never be alone", trình bày Shawn Mendes, album "Handwritten", phát hành tháng 4/2015. Tác giả phóng dịch.

Trong khoảnh khắc, những đêm chàng một mình ngồi bần thần trên ghế dài nơi vườn Thư Quang bỗng hiện ra. Chàng không còn nhớ mình đã ở đó bao nhiêu đêm trắng, tắm bao nhiêu gió sương, bao đóa quỳnh nở rồi tàn, những đêm có trăng, những đêm không trăng, những đêm nhiều sao, những đêm mây dày vần vũ, những đêm tuyết rơi, những đêm đặc quánh đến mức ánh sáng từ ngọn đèn dầu chỉ hắt lên được một vầng nhỏ bé…

Bài hát kết thúc, nàng e lệ cúi đầu. Chàng nhìn nàng, và rồi… như bị thôi miên, chàng ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ nàng, khép mi, im lặng lắng nghe tiếng thở đều đặn của nàng. Lời ca có ý nghĩa hay không, giọng ca nàng hay hay dở đâu còn đáng quan tâm nữa, điều chàng quan tâm nhất lúc này là nàng.

Thiên Anh ngạc nhiên giữ hai vai chàng, hỏi nhỏ: "Chàng mệt ư?"

Chàng cố chấp yêu cầu: "Anh nhi, không được phép rời xa ta."

"Em không… Chàng nói gì vậy? Chỉ là một bài hát thôi mà"

"Ta biết." Chàng vẫn như một đứa bé cứng đầu lặp lại: "Bất kể vì lý do gì cũng không được phép rời bỏ ta."

"Này…"

"Nghĩ cũng không được nghĩ."

"…"

"Nghe không?" Chàng cắn nhẹ lên cổ nàng.

"Được! Được!" Nàng đầu hàng. Tính khí thất thường của chàng rất ít khi phát tác, nhưng hễ khi bộc phát lại khiến người ta ngoại trừ chiều theo lời chàng như cưng nựng một chú mèo thì chẳng thể làm gì khác được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!