Edit: Hà Thu
Vào mùa hè năm 2024, dưới bóng râm với tiếng ve kêu, Lý Vụ đã hoàn thành buổi biện luận tốt nghiệp đại học trước thời hạn, chính thức chuyển đến ký túc xá dành cho tiến sĩ.
Không thể không hâm mộ việc lên như diều gặp gió trong mắt của những người đồng trang lứa, chẳng qua chỉ là làm theo từng bước bên trong kế hoạch của cậu.
Điều kiện ký túc xá tiến sĩ ở đại học F tốt hơn trước, là phòng đôi, bầu không khí tương đối sạch sẽ. Ở cùng với cậu còn có một nghiên cứu sinh tiến sĩ khác, nhưng bạn cùng phòng mới là sinh viên sau đại học từng bước thăng tiến lên, lớn hơn cậu ba tuổi.
Kỳ nghỉ này, Lý Vụ không trực tiếp về nhà làm thêm bán thời gian nữa. Vì để làm thí nghiệm năng lượng cao, cậu đã đi công tác cùng nhóm, đi một chuyến tới tỉnh khác.
Khi quay về đã là tháng 8, Sầm Căng có bao giờ xa cách cậu lâu đến như vậy đâu. Vì quá nhớ bạn trai, nên sáng sớm đã lẻn ra khỏi công ty, chạy đến sân bay đợi.
Cô còn mua thêm một bó hoa, như thể chào đón một vị khách quý.
Khi chuyến bay hạ cánh, giữa một nhóm các tài năng trẻ đang vừa nói vừa cười bước ra khỏi cửa đón, Sầm Căng vừa liếc mắt đã trông thấy vị hôn phu nhỏ cao ngất của cô.
Tranh thủ lúc cậu còn chưa chú ý đến mình, cô nổi lên hứng thú trêu đùa, xấu xa dùng hoa che ngang ở trước mặt, để xem liệu cậu có thể nhận ra mình trong đám đông hay không.
Vài giây sau, bó hoa bị đẩy ra.
Khuôn mặt đẹp hơn cả hoa đó của cậu nhảy vào trong tầm mắt, miệng hơi hé mở, mang theo hơi thở hổn hển sau khi chạy nhanh tới: "Che cái gì vậy?"
Sầm Căng bĩu môi: "Muốn xem cậu có thể nhận ra tôi hay không?
Lý Vụ quay đầu nhìn một chút: "Đừng nói tôi nữa, với tư thế này của chị, muốn ai không chú ý tới chị cũng khó."
Sầm Căng cùng nhìn qua đó, quả nhiên, tất cả những người trong nhóm của cậu đều đang nhìn về phía này, đều lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Trên mặt Sầm Căng nổi lên một tầng đỏ bừng, nhét bó hoa vào lòng cậu: "Cầm lấy đi, nhà khoa học."
Lý Vụ một tay ôm lấy, khóe miệng cong lên: "Cảm ơn."
Lại lẩm bẩm: "Mua hoa làm gì?"
"Làm sao?" Sầm Căng trả lời: "Con trai không thể nhận hoa sao?"
Lý Vụ mím môi: "Bó hoa to như vậy, không có tay để ôm chị nữa rồi." Cậu có chút bất mãn: "Còn chắn ở giữa chúng ta."
Sầm Căng bật cười.
Cậu rũ mắt nhìn đóa hoa: "Vốn dĩ tay này là dùng để ôm chị."
Sầm Căng bất lực thở dài: "Giơ cao bó hoa lên."
Lý Vụ ngay lập tức hóa thân thành tượng nam thần tự do.
Sầm Căng đưa hai tay về phía trước, ôm lấy eo gầy của cậu: "Cậu không ôm được tôi, tôi còn không ôm được cậu sao?" Lý Vụ cười rạng rỡ, cũng ôm cô vào lòng cùng với bó hoa. Đâu có cần hoa gì đó đâu, cô chính là bông hoa của cậu, là bông hoa đẹp nhất đó.
Trở lại trong xe, bớt đi rào cản cùng khán giả, hai người cuối cùng cũng có thể thân mật mà không cần lo lắng gì.
Mùi thơm của bó hoa ở ghế sau tràn ngập trong xe.
Hôn tới mức mồ hôi đầm đìa, bọn họ vẫn không hoàn toàn tách ra, vẫn ôm lấy nhau, ở gần trong gang tấc chăm chú nhìn đối phương.
Sầm Căng hỏi: "Có phải cậu gầy đi rồi không?"
Lý Vụ nhướng mày: "Chắc là không đâu, bên kia có rất nhiều đồ ăn ngon."
Sầm Căng nghiêng đầu: "Hai má không còn đầy đặn như trước nữa rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!