Chương 6: (Vô Đề)

Nửa sau của hành trình trở về, Sầm Căng không nói chuyện với Lý Vụ, yên lặng tập trung lái xe.

Đường cao tốc không nhìn thấy điểm cuối, phía trước mờ mịt, đèn pha chỉ có thể chiếu sáng một vòng tròn nhỏ hẹp.

Lý Vụ cũng ngồi yên lặng, không hề nhìn đông nhìn tây, giống như một pho tượng đá. Thẳng đến khi họ tiến vào phạm vi của thành phố Nghi, cả thành phố rực rỡ ánh đèn mới làm cho thiếu niên này không tự chủ được ghé mắt đánh giá.

Nơi này hoàn toàn khác biệt với quê hương của cậu, có rất nhiều tòa cao ốc san sát, cao thấp đan xen, ánh đèn giống như chất lỏng phát sáng, thẩm thấu mọi nơi trong thành phố này.

Dòng xe cộ giống như đàn cá, đi qua đi lại, sinh sôi không ngừng.

Lý Vụ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không chớp mắt, cổ họng dần dần căng thẳng.

Đột nhiên, cậu phát hiện chính mình phản chiếu trên thủy tinh, giống như một con côn trùng trên cạn trong chiếc lọ trôi dạt, nhỏ bé tầm thường, không có chút nào thu hút. Cậu lạc vào nơi này, hít thở không thông trong biển sâu không còn cảm giác thân thuộc.

Thiếu niên lập tức thu hồi tầm mắt, tim đập loạn xạ. Cậu đan chặt hai tay vào nhau, không biết phải tự xử như thế nào.

May mắn thay, người phụ nữ bên cạnh đã nói chuyện với cậu: "Còn nửa tiếng nữa là tới rồi." 

Cậu giống như vớt được một cây rong biển mà nhanh chóng đáp lại: "Ừ."

Sầm Căng nghiêng đầu liếc cậu một cái, chú ý tới ánh mắt có chút hốt hoảng của cậu: "Ngồi mệt rồi sao?"

Lý Vụ lắc đầu, nhớ tới cô còn đang lái xe, khẳng định sẽ không nhìn mình, liền mở miệng nói: "Không có."

Sầm Căng hỏi: "Đầu tiên đưa cậu tới nhà tôi trước được không?" 

Lý Vụ nói: "Được."

"Nhà không lớn lắm, nhưng có hai phòng, tạm thời cậu ở phòng dành cho khách nhé?"

"Ừm."

Bọn họ có hỏi có đáp, thời gian bất giác trôi qua, quãng đường cũng không còn quá xa nữa.

Tiểu khu nơi Sầm Căng sinh sống, có cây xanh cực tươi tốt, giống như một khu vườn sinh thái khổng lồ. Không giống như sự phát triển hoang dã của núi rừng, từng loại cây, hoa, đá ở đây đều được trang trí độc đáo. Những ngôi nhà kiểu dáng Châu Âu màu trắng cao chót vót nổi bật ở giữa, giống y hệt như một lâu đài trong câu chuyện cổ tích.

Nhà của Sầm Căng nằm trên tầng ba của một trong những "lâu đài cổ".

Đây là món quà mà ba mẹ đã tặng cô nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi, do cô tự chọn địa điểm, trang trí cũng toàn toàn dựa theo sở thích của cô. 

Khi còn học đại học, mỗi lần ở ký túc xá không thoải mái, cô sẽ về đây sống một thời gian, sau này yêu Ngô Phục rồi kết hôn, mỗi lần hai người náo loạn không thể giải thích, cô cũng sẽ trốn về đây để trấn tĩnh lại.

Sầm Căng vẫn luôn coi ngôi nhà này như tháp ngà của riêng mình, ngoại trừ chồng và bạn thân, cô chưa từng dẫn ai đến đây. Số lần bố mẹ đến của cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lý Vụ là ngoài ý muốn.

Cho nên trong nhà không có dư dép nam, lúc thay giày, cô trực tiếp mang đôi dép Ngô Phục từng dùng đến đưa cho Lý Vụ.

Lý Vụ nhận lấy, vẻ mặt lộ rõ ​​sự bối rối.

Nhưng Sầm Căng lúc này đã rất mệt mỏi, mệt mỏi vì phải đối phó, cũng không biết phải biểu đạt như thế nào mới có thể khiến cậu trong thời gian ngắn tiếp nhận và quen với hoàn cảnh mới, nên dứt khoát tiếp đón đơn giản: "Thay xong rồi thì cứ ngồi tự nhiên."

Nói xong liền quay đầu vào nhà vệ sinh.

Lý Vụ thay giày xong, cũng không bước vào trong thêm nửa bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!