Chương 5: (Vô Đề)

Không biết ngủ bao nhiêu lâu, Sầm Căng bị giấc mộng rơi xuống nhanh chóng đánh thức. Cô hoạt động xương bả vai, vừa đảo mắt liền nhìn thấy một bóng người đứng sau cửa sổ.

Sầm Căng giật mình, thấy rõ là ai, lập tức hạ cửa sổ xe xuống đến cùng.

Thiếu niên bên ngoài nghe thấy động tĩnh, cũng quay đầu lại. Cậu có khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mày cao, tổng thể bắt mắt khiến người ta nhìn vào luôn chú ý đến cậu đầu tiên, đặc biệt là đôi mắt trong veo như dòng nước suối chảy qua kia.

Sầm Căng đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời sau gáy, kỳ quái hỏi: "Sao cậu không vào? Tôi không khóa xe."

Lý Vụ trầm mặc không nói.

Sầm Căng hậu tri hậu giác* lấy điện thoại ra xem giờ: "Tôi ngủ bao lâu rồi?" Cô kinh ngạc nhìn về phía Lý Vụ: "Cậu đứng đó bốn mươi phút rồi hả?"

*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra. 

Lý Vụ lắc đầu: "Không lâu như vậy." Sắc mặt cậu bình thản, giống như không vì vậy mà sinh ra nửa điểm không vui hay tủi thân.

"Cậu bị ngốc à?" Sầm Căng gần như không nói nên lời: "Không định đánh thức tôi sao?"

Giọng điệu của cô trở nên nặng nề, cậu càng không dám lên tiếng. Sầm Căng lo lắng theo: "Lên xe."

Cuối cùng thiếu niên cũng di chuyển, cậu đi vòng qua đầu xe, đi về phía ghế phụ. Chỉ là mới đến trước cửa, người lại dừng lại, quay người đi về phía vườn hoa.

Sầm Căng hơi lùi về phía sau, nhìn thấy cậu đang cẩn thận chà đế giày lên mấy viên gạch trên mặt đất.

"Cậu đang làm gì vậy?" Cô thực sự phục đứa nhỏ này. 

Lý Vụ quay đầu lại: "Đế giày có bùn."

"Tôi cũng có, đã giẫm bẩn rồi." Trong lòng Sầm Căng ngũ vị tạp trần, nói: "Ngày mai rửa xe là được."

Cô vẫy tay: "Được rồi, quay lại đây."

Dứt lời Lý Vụ liền bước nhanh tới, trèo lên xe. 

Sầm Căng nhanh chóng nhìn lướt qua hai mắt cậu, nhắc nhở: "Dây an toàn ở bên trái cậu."

Cô còn đang loay hoay không biết nên dạy cậu thắt dây an toàn như thế nào mới không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, thì Lý Vụ đã kéo dây ra rồi cài vào.

Sầm Căng mím môi, tự giễu mình diễn nội tâm quá nhiều, sau đó lấy khăn giấy đưa cho cậu: "Dập đầu lạy ông nội sao?"

Lý Vụ nhìn cô, không rõ làm sao cô biết được.

Sầm Căng chỉ vào trán mình: "Dính bùn rồi."

Lý Vụ phản ứng kịp, vội vàng dùng khăn giấy lau đi, còn sợ lau chưa sạch, dùng sức lau đi lau lại mấy lần.

Sầm Căng bị chọc cười: "Được rồi, da cũng muốn rách rồi." 

Lý Vụ lúc này mới không được tự nhiên mà cuộn tờ giấy lại, lúng túng hạ tay xuống. Quả nhiên, trên trán đã bắt đầu nóng lên đỏ bừng. Cậu lúng túng không biết dời mắt đi đâu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào một viên kim loại sang trọng trên cửa thoát khí. 

Trong xe có mùi thơm thoang thoảng như có như không, giống như hoa huệ sau cơn mưa, cậu đoán chắc là từ đây mà ra.

Sầm Căng không nhìn Lý Vụ nữa, đặt tay lên vô lăng, thuận miệng hỏi: "Mộ của ông nội cậu ở đâu?"

Lý Vụ nói: "Ở mảnh ruộng sau nhà."

Sầm Căng hỏi: "Nghĩa trang này có cần trả tiền không?"

"Không." Lý Vụ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!