Chương 47: (Vô Đề)

Lời nói của thiếu niên giống như đánh một đòn cảnh cáo, Sầm Căng sững sờ tại chỗ, trong đâu ùng ục như nước sôi, đến nỗi cả mặt đều nóng bừng.

Cô á khẩu không nói nên lời, hai tay đặt trên chăn, vẫn không nhúc nhích, khó có thể tiêu hóa được cú sốc mạnh mà những lời nói của Lý Vụ mang đến cho mình.

Phía đối diện cũng lặng yên không một tiếng động, như thể đang kiên nhẫn chờ đợi cơn mưa rền gió dữ của cô.

Một lúc sau, Sầm Căng mới lấy lại tinh thần, cô dốc hết sức để làm cho mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Không cần để trang trải chi tiêu sao, tôi không cần cậu trả tiền sớm như vậy."

Lý Vụ nói: "Hợp đồng đã được ký vào chiều hôm qua, giáo viên của phòng tuyển sinh còn dẫn tôi đến đại học F để xem một vòng."

Ngực Sầm Căng nghẹn lại: "Cậu đã hỏi tôi chưa?"

Lý Vụ nói: "Chị không trở lại, tôi còn tưởng rằng chị không muốn biết."

Hai mắt của Sầm Căng trợn to, không thể tin được: "Ý cậu là sao, bây giờ cậu đang muốn chống đối với tôi phải không? Tôi bảo cậu đi phía đông thì cậu nhất định phải đi phía tây? Cậu có biết bản thân mình đang làm cái gì không, dùng tiền đồ tương lai của cậu để bắt cóc, để trả thù tôi? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với cậu sao? Hay là bị cậu tác động?

Rõ ràng cậu có thể đến trường đại học tốt hơn, vì cái gì một hai phải ở lại nơi này?"

Lý Vụ giống như đoán được phản ứng của cô, giọng nói không hề dao động: "Là lựa chọn của chính tôi, không liên quan gì đến chị."

Sầm Căng chống tay lên đầu, nghiêng mắt nhìn về phía rèm cửa sổ kín mít, cảm thấy mình cũng giống như cửa sổ này, bị chặn lại chặt chẽ, hoàn toàn mất đi năng lực phản bác.

Cuối cùng, cô chỉ có thể buông những lời cay nghiệt: "Được, bây giờ tôi nói rõ cho cậu biết, cho dù cậu ở đâu, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa." 

Lý Vụ nói: "Chị yên tâm, tôi sẽ đi ngay, về sau chị đừng hành hạ bản thân ngủ bên ngoài nữa." 

Sầm Căng sửng sốt: "Cậu muốn đi đâu?"

Lý Vụ không trả lời, chỉ nói rõ ràng rành mạch: "Sau khi đến Nghi Trung, tôi có ghi lại tất cả các chi phí ăn, mặc, nhà ở, đi lại vào quyển sổ đặt trên bàn học trong phòng sách, lúc nào về chị có thể xem qua. Kể cả những thứ chị mua cho tôi, biết giá cả tôi đều tính vào. Còn có ba vạn chị đưa cho cô tôi nữa, cộng lại tôi cũng không biết mười vạn có đủ hay không.

Nếu không đủ thì chị nói cho tôi xem còn thiếu bao nhiêu, nghỉ hè này tôi sẽ nghĩ cách trả hết." 

Từng câu từng chữ rõ ràng của cậu như một nhát dao đâm vào tim Sầm Căng. Người phụ nữ bất giác đỏ bừng vành mắt, tức giận cười ngược lại: "Được, tôi hiểu rồi."

Sầm Căng không rõ mình đã mất bao nhiêu sức lực, mới có thể khiến cho sáu chữ này nghe có vẻ không chút trọng lượng.

Thiếu niên trầm mặc một lát, bỗng nhiên trịnh trọng, tựa như đang nói lời tạm biệt cuối cùng: "Chị, cảm ơn chị đã quan tâm trong suốt một năm qua."

Cũng chính tiếng "chị" này đã khiến Sầm Căng bất ngờ bật khóc.

Cô cầm điện thoại di động, không nói một lời, vẫn ngồi ở tư thế ban đầu, mặc cho nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên mặt.

Một giọt nước rơi xuống tấm chăn trắng tinh, để lại những vệt nước nhỏ sẫm màu.

Sầm Căng như vừa tỉnh dậy, dùng ngón tay lau đi dòng nước dưới cằm, sau đó cúp máy.

Sầm Căng đã lâu không có cảm giác này, khủng khiếp, hỗn loạn, bất lực, giống như bị nhốt trong một căn phòng bừa bộn. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ ở giữa, nhìn xung quanh, nhìn những đồ vật nằm lộn xộn ở đó, hoàn toàn không biết phải xuống tay như thế nào. May mà Lý Vụ đã giúp cô dọn dẹp xong hết thảy, cậu kiểm tra và cất giữ mọi thứ vô cùng gọn gàng, trả lại vị trí ban đầu, sạch sẽ, rõ ràng.

Không cần phải quan tâm nữa.

Thật tốt.

Lẽ ra phải cảm thấy may mắn và thoải mái, nhưng Sầm Căng lại cảm thấy trong lòng như có một khe hở nhỏ, gió lạnh thổi vào, rất khó có thể hàn gắn.

Sầm Căng nổi da gà toàn thân, trả phòng rồi bước ra khỏi khách sạn.

Hôm nay nghỉ phép, lo Lý Vụ còn đang thu dọn đồ đạc, hai người sẽ đụng phải nhau, nên Sầm Căng  cũng không về nhà mình, mà đến chỗ ba mẹ một chuyến.

Vừa vào cửa đã thấy mẹ đang ngồi cạnh hòn non bộ trong sân cho cá ăn, sau khi nhìn thấy con gái cũng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nở nụ cười: "Sao con lại về rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!