Lý Vụ không biết mình thu dọn chăn chiếu như thế nào, cũng không biết mình làm thế nào để sắp xếp sách vở quần áo cho vào vali.
Làm sao lên xe của Sầm Căng, làm sao về nhà, cậu đều không biết gì hết.
Trái tim cậu chết lặng, người như cái xác không hồn.
Nhưng cậu biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác.
Rời khỏi Sầm Căng, cậu không một xu dính túi, không có gì cả, chính là một đứa trẻ mồ côi đúng nghĩa, một kẻ lang thang nực cười đáng thương.
Thu dọn đồ đạc xong, Lý Vụ ngồi xuống bên giường nhìn quanh bốn phía. Nơi này đã che chở cho cậu hơn một năm, có thể gọi là nhà, nhưng hiện tại đã bị cậu phá hủy hoàn toàn, chị của cậu cũng không cần cậu nữa.
Cậu đưa tay tàn nhẫn xoa mặt một chút, đứng dậy, đi ra ngoài.
Sầm Căng đã đợi sẵn trên sô pha, trên bàn cà phê có hai ly nước cô vừa rót xong, hơi nước lượn lờ.
Ở nhà cô rất ít khi ngồi nghiêm trang như vậy, sắc mặt cũng cứng ngắc như thế, ý tứ thương lượng không cần nói cũng biết.
Cả hai đều vô cảm nhìn nhau, Lý Vụ thu hồi tầm mắt trước, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.
Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, giống như một con vật nhỏ có vết thương nào đó, trái tim Sầm Căng thắt chặt, để giảm bớt cảm giác đau nhói, cô bưng ly nước lên, nhấp một ngụm.
Cô thừa nhận, cô rất quan tâm đến thằng nhóc này, cũng không muốn trông thấy cậu khổ sở như vậy.
Nhưng sự quan tâm này chỉ giới hạn ở tình cảm gia đình, chị em ruột thịt mà thôi. Khoảng cách và sự bất thường lúc này khiến cô không thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần, như vô tình nắm phải một loại trái cây mốc meo thối rữa, trong kẽ ngón tay dính đầy chất nhớp nháp kỳ dị.
Cô hít sâu một hơi, đan hai tay vào nhau, chỉ muốn mau chóng rửa sạch, vì vậy hỏi: "Mấy ngày nay ở nhà đã tính điểm chưa?"
Lý Vụ không ngờ cô lại hỏi chuyện thi đại học trước, hơi giật mình: "Vẫn chưa."
Sầm Căng hỏi: "Trong lòng cũng không có ước lượng cụ thể sao?"
"Có." Cổ họng Lý Vụ khẽ động: "700 điểm là chắc chắn được."
Sầm Căng hơi dừng lại: "Chắc chứ?"
"Ừm."
"Nói cách khác, mấy trường đại học hàng đầu đều nắm chắc trong tay đúng không?"
Lý Vụ khẽ gật đầu.
Sầm Căng đặt ly nước xuống: "Đi Bắc Kinh đi."
Thiếu niên đột nhiên cúi đầu xuống, giữa mày cậu nhíu chặt, giống như đang cố nén, đang giãy giụa, chống cự hết thảy hiện tại, một lúc lâu sau không nói nên lời.
Sầm Căng nhìn cậu, mất hết kiên nhẫn: "Cậu có nghe tôi nói không?"
Phòng khách yên lặng không tiếng động vài giây, Lý Vụ ngước mắt lên, thấp giọng nói: "Nghe rồi." Giọng cậu run rẩy: "Chị định đuổi tôi đi sao?"
Sầm Căng nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt và giọng điệu đầy áp bức: "Tôi đang đưa ra gợi ý cho cậu, đây là lựa chọn tốt nhất."
Cuống họng Lý Vụ phát ra một tiếng khàn khàn đè nén: "Được, tôi đi."
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, đáy lòng Sầm Căng yên tĩnh hơn vài phần, nói đâu vào đấy: "Tôi không biết trường học mà cậu trúng tuyển cuối cùng sẽ sắp xếp như thế nào, nhưng nếu trước khi nhập học mà có tiền thưởng hoặc học bổng, thì học phí của cậu cũng sẽ được đảm bảo. Nếu không có, tôi có thể giao nộp cho cậu trước, sau đó cậu có thể đăng ký khoản vay sinh viên và trợ cấp cho sinh viên nghèo.
Tôi nghĩ có lẽ cũng không cần sự giúp đỡ của tôi đâu."
Sầm Căng suy nghĩ một chút: "Nếu đến kỳ nghỉ, cậu có thể về nhà nếu muốn. Căn nhà này tạm thời sẽ không có ai khác. Tương lai nếu có, tôi sẽ dọn về đường Thanh Bình. Đương nhiên, nếu cậu muốn ở lại trường làm việc bán thời gian cũng được, như vậy là tốt nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!