Xuân Sướng đáp rất nhanh, gần như là trả lời chỉ trong giây lát: [Sao?]
Sầm Căng thở dài một hơi, cân nhắc từ ngữ: [Hình như vừa rồi tớ đã nhìn thấy thân thể trẻ trung, tươi tắn, xinh đẹp và sạch sẽ mà trước đây cậu vẫn thường để cập tới.]
Xuân Sướng lập tức bừng bừng khí thế: [!!!!]
Xuân Sướng: [Em trai Lý Vụ?]
Sầm Căng: [Ừm.]
Xuân Sướng cũng không che dấu bản tính háo sắc của mình: [Nhìn thấy bao nhiêu?? Có chụp ảnh lại không? Chia sẻ cho chị em tốt xem với!]
Sầm Căng: [Chụp cái quỷ ấy, chỉ có nửa người trên thôi.]
Xuân Sướng: [A a a a a, trông như thế nào, nói cho tớ biết đi.]
Sầm Căng nhớ lại, hai gò má vô cớ nóng bừng, ném ra ba chữ: [Rất đẹp mắt.]
Xuân Sướng: [Đây là khả năng diễn đạt của một copywriter sao?]
Sầm Khương: [Vậy phải nói như thế nào?]
Xuân Sướng: [Có cảm thấy ham m. uốn không? Có làm cậu vỡ đê trong nháy mắt không?]
Sầm Căng: [? Cái này thì không có đâu.]
Sầm Căng nhìn lại những đường nét trong ánh sáng và bóng tối, không hiểu sao lại lộ ra sự nhẫn nhịn và kiềm chế, giống như một con báo sẵn sàng đi trước khi săn mồi, thẳng thắn nói: [Khách quan mà nói, thì cũng có một chút ham mu. ốn. Nhưng điều mà tớ ngạc nhiên chính là các chàng trai bây giờ đều có vóc dáng tốt như vậy sao?]
Xuân Sướng: [Cái mà tớ ngạc nhiên là cậu nhìn thấy như thế nào?]
Sầm Căng: [Cậu ấy đi tắm mang nhầm quần áo, đúng lúc tớ đang làm việc trong phòng khách, nên nhìn thấy.]
Xuân Sướng: [Đây là dựa vào cái cốt truyện người lớn nào vậy?]
Sầm Căng: [???]
Xuân Sướng hận sắt không thành thép: [Sao cậu có thể nhẫn như vậy được nhỉ, sau này tớ gọi cậu là Căng nhẫn được không?]
Sầm Căng: [Tớ nhẫn cái gì?]
Xuân Sướng: [Kiểu em trai tài mạo song toàn, vóc dáng vừa đẹp lại vừa ngoan như thế, cậu không muốn phát sinh chuyện gì với cậu ấy sao? Nhất là vào thời kỳ đặc biệt này, nam nữ ở chung một phòng, hehe.]
Sầm Căng hỏi: [Cậu cũng nhớ thương, muốn cùng em họ xảy ra chuyện gì đó sao?]
Xuân Sướng chưa bao giờ biết giới hạn khi nhắc tới vấn đề này: [… Đương nhiên là không, em họ tớ quá xấu. Ngũ quan đối phương quyết định tam quan của tớ.]
Sầm Căng vừa định phun nước miếng vào mặt cô thì một bóng đen lướt tới, không cần nhìn cũng biết là ai. Sầm Căng vội vàng tắt giao diện trò chuyện, giả vờ bình tĩnh nhấc mắt lên.
Lý Vụ đã mặc xong chiếc áo phông trắng, cúi người xuống, đưa tai nghe màu đen ra.
Trên mặt cậu giống như còn chưa hạ nhiệt, vẫn còn một chút ửng hồng, ánh mắt lúc nào cũng sáng ngời.
Sầm Căng nhận lấy, quan sát một chút, hắng giọng nói: "Mấy ngày nay cậu đều dùng cái tai nghe này để học trực tuyến hả?"
Lý Vụ: "Ừm."
Có lẽ là do bị chấn động bởi sự việc đột ngột vừa rồi, nên Sầm Căng vẫn còn có chút bối rối, lật trái phải: "Đã lâu lắm rồi không dùng, tôi cũng không nhớ rõ nút Bluetooth ở đâu nữa."
Cậu khom người xuống nói: "Phía dưới bên trái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!