Chương 37: (Vô Đề)

Hai ngày sau, Lý Vụ trở lại trường học nhận bảng điểm cuối kỳ của mình.

Là một học sinh chuyển trường, cậu từng bị tụt lại phía sau, nhưng sau đó lại chiếm vị trí đầu bảng trong ban 10 với số điểm tuyệt đối môn toán là 146 điểm, thậm chí còn cao hơn vị trí thứ hai gần 20 điểm.

Nhưng điều trêu ngươi chính là, xếp hạng lớp của cậu lại đứng thứ 31.

Lúc nhìn chằm chằm vào bảng thành tích, Lý Vụ hoàn toàn chết lặng, cái này có gì khác với điểm thấp dưới ngưỡng thi đậu đâu.

Còn chủ nhiệm lớp thì vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở đứng trên bục giảng khen ngợi tung hô. Vậy mà người được khen kia lại không hề vui mừng, chỉ dựa vào lưng ghế, ủ rũ chán nản.

Trên đường về nhà, bầu trời xám xịt u ám, tựa như đang tích góp cảm xúc cho tuyết rơi.

Sắc mặt Lý Vụ không tốt hơn thời tiết bao nhiêu, cậu đút hai tay vào túi quần, gần như tự kỷ mà xuyên qua dòng người, đi vào ga tàu điện ngầm.

Đứng trong xe, tay cậu cầm vòng treo, mờ mịt nhìn chằm chằm vào những tấm biển quảng cáo đang chạy điên cuồng ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ xem nên giải thích chuyện không đạt yêu cầu này với Sầm Căng như thế nào.

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Lý Vụ lấy ra xem, là tin nhắn của Thành Duệ gửi đến. Cậu ta gửi một bức ảnh, là bản thân cậu đang đứng cạnh bục danh dự của học sinh, chữ vàng trên nền đỏ, khuôn mặt nghiêm túc.

Top 50 học sinh đạt điểm cao nhất trong kỳ thi cuối học kỳ 2 cấp THPT năm nay sẽ được nhận phần thưởng khuyến khích này.

Giọng điệu của Thành Duệ không giấu nổi sự phấn khích: [Cậu có thấy không? Lúc tớ đi, có mấy nữ sinh chụp ảnh cậu đó!!] 

Thành Duệ: [Còn muốn quay Douyin cho cậu nữa cơ! Tớ đành phải nói với bọn họ là không được xâm phạm quyền chụp ảnh chân dung. Không cần cảm ơn tớ đâu, người anh em.]

Lý Vụ: "…"

Nhưng cậu vẫn trả lời: [Cảm ơn.]

Thành Duệ vui vẻ cho cậu một hồi lâu, như thể cậu ta mới là người đứng đầu lớp vậy. Lý Vụ được cậu ta tâng bốc, tâm trạng cũng theo đó mà khá hơn. 

Trò chuyện với cậu ta xong, Lý Vụ lại mở tấm ảnh đó ra, suy nghĩ một chút, mím môi chuyển tiếp cho Sầm Căng, liên tục nhấn mạnh: [Không phải tôi chụp, là bạn học gửi cho tôi.]

Bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, Lý Vụ nhận được tin nhắn trả lời của cô.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là hỏi thành tích của cậu, mà là: [Bức ảnh này trông rất đẹp.]

Lý Vụ hơi giật mình, bức ảnh này nhìn không giống cậu hoàn toàn, có đẹp đẽ dễ nhìn hay không, dù sao cậu cũng không nhìn ra.

Đề tài nên tới vẫn phải tới, Sầm Căng lại hỏi: [Là bảng vàng danh dự cho những người lọt được vào top 30 sao?]

Lý Vụ: …

Lý Vụ: [Top 50.]

Người bên kia có tư duy nhanh nhạy, lập tức đoán ra hơn nửa, trả lời bằng biểu tượng cảm xúc cục gạch giống lần trước.

Lý Vụ: …

Lý Vụ liều chết khai thật: [Tôi đứng thứ 31. Để tôi gửi bảng điểm cho chị xem.]

Sầm Căng dường như cũng tiếc nuối: [Chỉ còn kém đúng một chút nữa?]

Lý Vụ: [Ừm.]

Sầm Căng cổ vũ: [Như vậy cũng là rất tốt rồi! Học kỳ sau lại cố gắng một chút, chuyển tới lớp thực nghiệm cũng đâu phải là chuyện trong mấy giây mấy phút ngắn ngủi.]

Lý Vụ đột nhiên cảm thấy được an ủi: [Ừm.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!