Chương 36: (Vô Đề)

Chiều ngày 2 tháng 1, Sầm Căng thực hiện lời hứa, đưa Lý Vụ đến sân vận động thành phố xem bóng đá.

Địa điểm thi đấu có diện tích rất lớn, cấu trúc màu trắng được sắp xếp hợp lý thành hình dòng chảy khiến cho hàng chục ngàn khán giả giống như con kiến nhỏ bé. Tất cả bọn họ đều bị bao bọc trong một cái vỏ trứng, co lại thành cụm với nhau. 

Thông báo xem trận đấu yêu cầu kiểm tra vé trước một tiếng, Sầm Căng không thích luống cuống tay chân giẫm đạp lên nhau để vào sân, hơn nữa chuyến đi này lại là hạng mục trọng điểm của sinh nhật Lý Vụ, cho nên bọn họ đã tới đây từ sáng sớm.

Đợi tầm bảy tám phút, đài phát thanh thông báo kiểm tra vé, cô cầm chứng minh thư của Lý Vụ tới, chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi kiểm tra an ninh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chứng minh thư của Lý Vụ, nam sinh trên đó có mái tóc đen rất tùy ý, vẻ mặt vô hồn nhìn vào ống kính, khuôn mặt nặng nề.

Sầm Căng tò mò: "Chụp từ khi nào vậy?"

Lý Vụ đáp: "Lúc tới Nghi Trung không bao lâu."

Sầm Căng nhìn cậu: "Trường học đã thống nhất chưa?"

Lý Vụ gật gật đầu.

Sầm Căng đưa vé và giấy tờ lại cho cậu: "Cầm cho kỹ, chuẩn bị đi vào."

Lý Vụ cầm lấy bằng cả hai tay.

Sân vận động dưới bậc thang giống như một đám mây, đội ngũ kiểm tra vé giống như một chuỗi hạt dài dằng dặc chặt chẽ, liếc mắt một cái là không nhìn  thấy đầu. Bọn họ là hai viên trong số đó, đang chậm chạp di chuyển.

Sầm Căng không có việc gì làm, nhíu mày nhìn điện thoại.

Lý Vụ cũng không có việc gì làm, rũ mắt nhìn Sầm Căng.

Đột nhiên, WeChat của Sầm Căng thông báo có một cuộc gọi đến.

Cô mở ra, thì thấy là của Trương Tước gọi tới, vừa mới kết nối, thì đối phương lại cúp máy.

Trương Tước nhắn lại một tin nhắn: [Hình như tôi nhìn thấy cô.] 

Anh chia sẻ một vị trí: [Sân vận động trong thành phố.]

Sầm Căng quay đầu tìm người, Lý Vụ thấy cô nhìn đông nhìn tây, vội vàng nghiêng người, nhường lại tầm nhìn.

Bất đắc dĩ vì chiều cao có hạn, nhìn đâu cũng thấy những gương mặt xa lạ, Sầm Căng không thu hoạch được gì, đành trả lời tin nhắn: [Không nhìn thấy anh.]

Trương Tước nói: [Cô quay đầu lại đi.]

Sầm Căng quay lại nhìn lần thứ hai, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông đang nhảy nhót vẫy tay trong đám đông, chỉ cách cô bốn năm người.

Sầm Căng cong đuôi lông mày, cũng vẫy tay với anh.

Lý Vụ chú ý tới động tác vẻ mặt của người phụ nữ, cũng xoay người lại nhìn.

Là một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, áo khoác được anh ta vắt ngang trên cánh tay. Anh ta nở một nụ cười rất tươi, không giấu giếm sự ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ tình cờ này. 

Sầm Căng lắc lắc vé, cao giọng: "Anh cũng đến xem à?"

Giọng nói của Trương Tước rất nội lực, đến mức có thể xuyên qua đám đông một cách thuận lợi: "Đúng vậy, cô ngồi ở đâu?" 

"Tôi à…" Sầm Căng rũ mắt xem vé.

Lý Vụ thu hồi ánh mắt, mặt không đổi sắc đứng thẳng người.

Sầm Căng xác nhận số ghế xong, vừa định ngước mắt lên trả lời, thì tầm mắt lại bị cản trở. Đưa mắt nhìn lên vài xăng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!