Hơn chín giờ, Sầm Căng mới cùng Lý Vụ về đến nhà.
Thay giày xong, trông thấy thiếu niên ngay cả đầu cũng không quay lại, định lao thẳng vào phòng làm bài tập ngay, Sầm Căng vội vàng gọi cậu lại.
Lý Vụ quay đầu lại.
Sầm Căng không hiểu sao có chút nóng nảy, tay cầm túi xách: "Ngày kia cậu có thời gian không?"
Lý Vụ suy nghĩ một chút nói: "Chắc là có."
"Chắc là có nghĩa là sao hả?" Sầm Căng đúng là phục tên ngốc ngơ ngác này: "Hôm đó là sinh nhật của cậu."
Lý Vụ sửng sốt một chút, giống như đã sớm đem chuyện này ném ra sau đầu: "À."
Sầm Căng ngạc nhiên trước thái độ thờ ơ của cậu đối với ngày trọng đại này: "Chẳng lẽ sinh nhật của mình mà cậu cũng quên rồi sao?"
Lý Vụ nói: "Vẫn nhớ."
Sầm Căng hỏi: "Vậy trước đây cứ thế trôi qua à?"
"Ừm."
"Vậy ngày hôm đó cậu làm gì?"
Lý Vụ đáp: "Sẽ mua một ít thịt, về nhà ăn với ông nội."
Sầm Căng khóc không ra nước mắt: "Trừ cái đó ra thì không còn chờ mong cái gì khác sao? Ví dụ như, muốn nhận được quà gì, muốn tổ chức như thế nào?"
Thiếu niên rũ mi mắt, suy nghĩ hồi lâu về vấn đề nan giải thế kỷ này.
Sầm Căng hết kiên nhẫn, rút một tấm vé màu xanh lam từ tầng lửng của túi xách ra: "Muốn đi xem thi đấu bóng không?" Cô chỉ ra một điểm đủ để khơi dậy cảm xúc của đối phương: "Thi đấu bóng đá. Có cả Real Madrid mà trước đây cậu rất quan tâm."
Nhưng dường như Lý Vụ không có hứng thú, chỉ liếc mắt nhìn đồ vật trong tay cô, hỏi: "Một mình tôi xem sao?"
"Đương nhiên là không phải." Làm sao cô có thể yên tâm để cậu một mình đi đến những nơi công cộng cá rồng lẫn lộn như vậy được: "Tôi đi cùng với cậu."
Ánh mắt thiếu niên lập tức sáng lên, nhưng thái độ vẫn còn do dự: "Chị muốn xem sao?"
"Không cần hỏi tôi." Sầm Căng sắp bị sự thận trọng của cậu ép đến phát cáu: "Là sinh nhật của cậu, cậu muốn xem thì đi, không muốn xem thì lại tính kế hoạch khác."
"Tôi muốn xem." Cậu buột miệng thốt ra.
Sầm Căng sửng sốt một chút, đưa vé qua: "Được."
Lý Vụ không nhận, chỉ nói: "Chị cứ giữ cả đi." Cậu lo đến lúc đó cô đột nhiên có việc, cuối cùng lại bảo cậu đi một mình, nên ngẫu hứng bịa ra cái cớ: "Tôi sợ làm rơi mất."
Sầm Căng ngẫm lại cũng đúng, cất lại vé vào trong túi.
Nhìn bóng dáng Lý Vụ đi vào phòng sách, rồi đóng cửa lại, Sầm Căng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết vì sao, tổ chức sinh nhật cho đứa nhỏ này còn khiến cô căng thẳng hơn cả mừng sinh nhật 30 tuổi cho Ngô Phục.
Vì mấy năm trước đó, cô biết rất rõ sở thích của Ngô Phục, những món đồ cô mua về cơ bản đều phù hợp với những gì anh ta thích. Còn Lý Vụ thì quá ít nói, mặc dù đã ở chung được ba tháng nhưng cô vẫn không nghĩ ra được cậu có hứng thú với cái gì.
Mọi sự khởi đầu đều khó khăn.
Nếu năm nay biết rõ, thì sang năm có lẽ không cần phải thấp thỏm như vậy nữa.
Sầm Căng tự an ủi mình như thế, sau đó trở về phòng rửa mặt thay quần áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!