Hai túi nước, truyền gần bốn tiếng đồng hồ, Sầm Căng cũng đi cùng Lý Vụ cả buổi sáng.
Bởi vì sử dụng Dexamethasone có thể hạ sốt nhanh, nên gần trưa, Sầm Căng gọi y tá đến kiểm tra, nhiệt độ cơ thể của Lý Vụ đã trở lại bình thường.
Sầm Căng thở phào nhẹ nhõm, nhét máy tính xách tay vào túi, hỏi cậu buổi sáng đã ăn gì chưa.
Lý Vụ định lắc đầu, sau đó lập tức dừng lại, đổi thành gật đầu.
Sầm Căng liếc cậu, vẻ mặt hiểu rõ: "Rốt cuộc là đã ăn chưa?"
"Chưa." Lần này cậu thành thật thẳng thắn.
Sầm Căng nói: "Tôi xuống lầu mua chút đồ ăn cho cậu, cậu chờ tôi ở đây, đừng quên xem bình truyền dịch, sắp hết rồi."
Lý Vụ gật đầu: "Được."
Sầm Căng đứng dậy rời đi.
Vóc dáng người phụ nữ mảnh khảnh yểu điệu, động tác nhanh như gió. Lý Vụ nhìn theo tới khi cô rẽ ra khỏi cửa thủy tinh, mới nhếch khóe môi. Ai ngờ cô đột nhiên quay mặt lại, quét mắt nhìn cậu.
Lý Vụ rời mắt cực nhanh, một hồi lâu sau mới nhìn thẳng về phía trước. Giờ phút này, trong hành lang đông như trẩy hội, làm gì còn thấy bóng dáng Sầm Căng nữa.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Việc Lý Vụ tiếp tục vui vẻ, bởi vì cậu biết Sầm Căng vẫn sẽ trở về. Cậu rũ mắt nhìn nước thuốc từng giọt từng giọt thấm vào mạch máu, cầu nguyện nó có thể chậm lại một chút, cũng hy vọng nó có thể nhanh hơn một chút. Tâm tình cậu phức tạp mà rối rắm, chỉ chốc lát sau, túi truyền dịch vẫn đến đáy.
Lý Vụ vừa định gọi người, đứa bé trai chừng bốn năm tuổi bên cạnh đã hô to ra tiếng: "Dì y tá ơi, anh trai này hết nước rồi!"
Lý Vụ: "…"
Y tá nghe vậy, đi tới rút kim tiêm cho Lý Vụ.
Cậu bé bên cạnh lập tức bịt mắt, còn nhìn trộm từ kẽ ngón tay, lại an ủi: "Anh ơi, rút kim không đau đâu, so với châm cứu thì tốt hơn nhiều. Anh đừng sợ."
Mẹ của cậu bé mỉm cười, khẽ nói "Niệm nhi nhiều chuyện."; Lông mi của Lý Vụ hơi nhướng lên, núm đồng tiền bên má cũng sâu thêm.
Y tá tháo đồ xuống, Lý Vụ nói lời cảm ơn, ấn vào mắt kim một lúc, sau đó đứng dậy ném miếng bông vào thùng rác.
Túi sưởi trong tay đã sớm lạnh ngắt, cậu rũ mắt nhìn nó một hồi, không biết nên để ở đâu cho thích hợp, chỉ có thể cầm rồi đút trở lại túi.
Vừa thả ra, các đốt ngón tay của Lý Vụ lại chạm phải một thứ khác.
Cậu ngẩn ra, sờ vài cái, trái tim bắt đầu đập mạnh, lập tức lấy đồ trong túi ra xác nhận.
Quả nhiên, chính là chiếc điện thoại mà Sầm Căng cho cậu mượn.
Cậu lại đi lật túi áo bên kia, nên trong có một cuộn dây điện được quấn gọn gàng, rõ ràng là bộ sạc đi kèm.
Thiếu niên dựa vào lưng ghế, tự mình suy nghĩ trước sau hồi lâu, rồi bắt đầu cười ngây ngốc, lại ảo não chính mình phát hiện quá muộn.
Chờ đến khi cậu thực sự lấy lại được tinh thần, cậu vội vàng bật máy, truy cập thẳng vào WeChat, bắt đầu chỉnh sửa tin nhắn.
……
Cùng lúc đó, Sầm Căng đang ngồi trong một quán mì nhỏ nóng hổi bên cạnh bệnh viện.
Cô mua một xuất mì gà tươi xé sợi, hiệu suất sau nhà bếp rất bình thường, cô đợi một lúc mà cảm thấy nhàm chán gần chết.
Thật vất vả mới chờ được tới lúc nhân viên cửa hàng gọi cô đến lấy đồ ăn, Sầm Căng vội vàng mở WeChat ra chuẩn bị thanh toán, lại thấy trong danh sách bạn bè có tin nhắn mới.
Là Lý Vụ gửi tới ba chữ: [Xin lỗi chị.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!