Lúc này đến phiên Xuân Sướng xử lý củ khoai lang nóng bỏng tay này, cô vô cùng phấn khích, vội vàng giơ điện thoại lên cao.
Sợ cô ấn nghe, Sầm Căng lạnh mặt cảnh cáo: "Không được nhận! Không được phép làm ra hành vi phản bội tổ chức!"
"Biết rồi biết rồi, tớ nhìn một chút còn không được sao?" Xuân Sướng nhận mệnh, từ trên sofa nhảy xuống, nhìn cẩn thận: "Đây không phải là số điện thoại trước kia của cậu sao, giờ cho em trai Lý Vụ dùng hả?"
"Ừm." Sầm Căng ngả người ra sau: "Điện thoại cũng là của tớ năm ngoái."
Điện thoại di động vẫn đang rung kịch liệt giữa những ngón tay của Xuân Sướng: "Làm sao cậu ấy biết số điện thoại của tớ?"
Sầm Căng nói: "Lúc trước tớ lưu cho cậu ấy bốn số điện thoại để liên lạc, người cuối cùng chính là cậu."
"Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà tớ phải làm người cuối cùng?" Xuân Sướng khó chịu.
Sầm Căng nghiêng đầu: "23 là ba mẹ và chị em của tớ."
"À…" Xuân Sướng lúc này mới hài lòng mỉm cười: "Đứa nhỏ này cũng thông minh đấy, không liên lạc được với cậu, còn biết gọi cho bạn bè cậu."
Tim Sầm Căng đập nhanh, nhận ra muộn màng: "Cậu ấy sẽ không gọi điện thoại cho ba mẹ tớ đâu nhỉ?"
Xuân Sướng cười ha ha: "Rất có thể nha."
"Tớ cũng cạn lời rồi." Hai tay Sầm Căng ôm đầu: "Cũng may lúc này ba mẹ tớ đã tắt máy đi ngủ rồi."
Xuân Sướng không nhịn được cười: "Chẳng lẽ lại bảo cậu bỏ nhà ra đi mà không nói lời nào sao?"
Hai người đang trò chuyện, thì cuộc gọi thứ hai của Lý Vụ lại vang lên.
Xuân Sướng cũng không còn cách nào khác, đành ngồi xuống sofa, cầm điện thoại đang kêu réo rắt lên: "Cậu nói xem làm sao bây giờ, em trai chắc lo lắng muốn chết mất."
"Lo lắng nhiều thì cũng kệ đi." Sầm Căng cong môi, tiếp tục cắn vòng ngũ cốc: "Vừa vặn trải nghiệm chút tư vị người khác một đêm không về nhà."
Xuân Sướng lắc đầu thở dài: "Cậu trẻ con quá đấy Sầm Căng, cậu cũng là học sinh trung học sao?"
Sầm Căng không để bụng: "Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông."
Xuân Sướng bĩu môi với chiếc điện thoại còn đang rung chuông: "Nhưng tớ không muốn để lại ấn tượng xấu cho em trai Lý Vụ."
Sầm Căng nhướng mày: "Vậy cậu nhận đi, đừng nói tớ ở chỗ cậu là được."
"Vậy nhỡ cậu ấy chạy ra ngoài tìm cậu thì làm sao bây giờ?"
Sầm Căng rít lên, lời nói kiên quyết: "Không đâu, cậu ấy căn bản không biết tớ quen ai và làm việc ở đâu. Làm sao tìm được? Cho dù có thật sự đi ra ngoài thì cũng tay không về nhà thôi."
—
Lý Vụ xác thực không ra ngoài tìm cô.
Trong nháy mắt sau khi mãi không liên lạc được với người phụ nữ, Lý Vụ quả thực có chút xúc động muốn đi ra cửa. Nhưng rất nhanh, cậu chợt nhận ra, trong thành phố rộng lớn và lạnh lẽo này, cậu hoàn toàn không biết gì về tất cả xung quanh Sầm Căng.
Mà Sầm Căng là sợi dây liên kết duy nhất thiết lập mối quan hệ giữa cậu và thành phố Nghi.
Cậu không thể không một lần nữa xem xét lại hình dáng ban đầu của mình, là một con côn trùng nhỏ bé cô độc dưới biển sâu, chỉ dựa vào một tia dưỡng khí duy trì sự sống. Mà giờ phút này, đường ống dẫn sinh tồn cũng duy nhất cũng đã rút r. a khỏ. i c. thể cậu.
Mặc dù đang ở trong nhà kính lộng lẫy, nhưng Lý Vụ lại vô cùng ngột ngạt khó thở.
Cậu lo lắng đi bộ xung quanh nhà, không thể đọc một cuốn sách hay viết bất cứ một từ nào.
Cậu hối hận, lo lắng, đứng ngồi không yên, không biết làm gì cho phải. Sầm Căng giống như một cơn nghiện, sau vài giờ tan rã với cô trong không vui, cơ thể cậu giống như bị nghiền nát vỡ vụn, đau đớn không chịu nổi. Chính sự ân cần và dịu dàng của cô đã khiến cậu quá mức tự mãn đắc ý, khiến cậu không còn nhìn rõ xem mình là ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!