Tối thứ bảy, chưa đầy sáu giờ, Teddy đã gọi điện cho những người bạn trong nhóm, nhắc nhở mọi người gác lại công việc trong tay, chuẩn bị ra ngoài ăn liên hoan.
Lộ Kỳ Kỳ ở phương diện ăn uống không bao giờ cam tâm chịu đi phía sau, là người đầu tiên giơ tay lên:[Tôi sẵn sàng rồi!]
Teddy trả lời: [Sẵn sàng thanh toán hóa đơn sao?]
Lộ Kỳ Kỳ lập tức đăng xuất: [Quấy rầy rồi.]
Sầm Căng mỉm cười, sau khi lưu trữ tệp xong, cô kiểm tra thời gian, rồi nhắn tin cho cả nhóm: [Mọi người đợi tôi nửa tiếng được không, có chút việc, mọi người cứ gọi đồ ăn trước đi.]
Teddy: [Có điều gì quan trọng hơn bữa tối với mọi người không?]
Sầm Căng ngẫm lại, thành thật trả lời: [Đón người.]
Mấy tháng nay, trong chuyện đưa đón Lý Vụ, trừ bỏ những lo lắng liên quan đến việc học hành, dường như cũng đã trở thành một phần trong cảm giác nghi thức sinh hoạt của Sầm Căng, giống như đánh răng là không thể thiếu.
Teddy: [Nếu đón soái ca tới thì tôi cũng không ngại.]
Sầm Căng đáp: [Em trai tôi, hôm nay cuối tuần phải về nhà.]
Teddy nói: [Vậy nhất định là rất đẹp trai rồi, không ngại có thể đến đây ăn chung luôn.]
Sầm Căng đỡ trán: [Không thích hợp.]
Teddy không trêu chọc nữa: [Vậy thôi, chúng tôi chờ cô.]
……
Ánh đèn neon hai bên bay qua vùn vụt, chiếc Coupe màu trắng tinh phi nước đại một đoạn đường, vẫn dừng ở trước cửa Nghi Trung như thường lệ.
Lúc xuất phát, Sầm Căng đã gửi tin nhắn cho Lý Vụ, thiếu niên quả nhiên đã chờ ở đó.
Cậu đứng một mình bên cạnh bồn hoa, dáng người thon dài, bóng lá che trên mặt, dường như có chút thất thần.
Sầm Căng bấm còi nhắc nhở, thiếu niên mới ngẩng đầu như chim sợ cành cong, sau đó đi tới.
Cậu không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế phụ.
Sầm Căng đã làm đủ công tác chuẩn bị để nhận tin vui, lại gặp bữa tiệc vui vẻ vào buổi tối, nên tâm tình phấn chấn, giọng nói cũng lộ rõ vẻ vui mừng hiếm thấy: "Lần này thi thế nào?"
Lý Vụ nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, một lúc lâu sau mới thốt ra được ba chữ áp lực đè nén: "Cũng tạm được."
Sầm Căng nhận ra sự khác thường của cậu, liếc cậu một cái hỏi: "Cậu không thoải mái sao "
Lý Vụ không trả lời.
Không nhận được câu trả lời, Sầm Căng lại gọi: "Lý Vụ?"
Thiếu niên rõ ràng không muốn nói chuyện.
Sầm Căng mượn ánh đèn đỏ quan sát cậu, thiếu niên nghiêng người, cả người trên gần như quay lưng về phía cô, người cũng ủ dột chán nản. Mấy tuần trước tới đón cậu, cậu lúc nào cũng giống một con nai ngoan ngoãn với đôi mắt to tràn đầy năng lượng. Hôm nay cậu lại trở thành một chú sư tử non ngỗ ngược, quanh thân bày ra đầy mâu thuẫn cùng chiếu lệ, bao bọc bản thân trong một khối sương mù đen kịt, xua đuổi người cách xa ngàn dặm.
Không thể giải thích được.
Sầm Căng không hiểu cậu đang giở trò giận dỗi cái gì, giọng điệu cũng nhạt đi: "Hôm nay vẫn chỉ đưa cậu đến trước cửa tiểu khu thôi, tôi còn có việc."
Lý Vụ trả lời: "Ừm."
Sầm Căng thừa nhận, phản ứng không chút để ý của Lý Vụ đã chọc giận cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!