Người một đi không trở lại trong điện thoại đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Lý Vụ không biết phải miêu tả cảm giác lúc này như thế nào.
Có lẽ không chỉ dừng lại ở lòng biết ơn, mà còn có rất nhiều cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào, tăng vọt. Thế nên trong khoảnh khắc cậu mặt đỏ tai hồng, sống lưng cũng bắt đầu mơ hồ đổ mồ hôi.
Cậu đối với những người tài trợ thật sự không có ấn tượng sâu sắc lắm, cậu chỉ nhớ bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ, tính tình cao ngạo, không dễ gần, sau khi hoàn thành thủ tục thì cũng chưa từng lên núi nữa. Chỉ có nửa năm một lần đúng hạn gửi tiền vào tài khoản của ông nội, nhắc nhở quan hệ giữa cậu và bọn họ còn có ràng buộc. Cũng nhắc nhở cậu học hành nhất định phải có thành tựu, để sau này còn trả ơn cho bọn họ.
Muốn trả ơn được thì trước tiên phải ra khỏi ngọn núi này.
Nếu ở lại đây mãi mãi, cậu sẽ bị đất đá chôn vùi, cho đến chết cũng không thể nảy mầm và nhìn thấy ánh sáng.
Lồ ng ngực Lý Vụ phập phồng, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trước cửa. Cô tỏa sáng dịu dàng dưới ngọn đèn mờ ảo, cậu cần phải nhanh chóng xác nhận xem cô là thật hay ảo giác.
Giọng nói lớn của cô cậu đã kịp thời đánh thức cậu: "Sao còn đứng ngây ra đó, gọi chị đi."
Khóe môi Lý Vụ hơi hé mở, sau một lúc lâu cũng không thốt ra được lời nào. Hai lần gặp mặt, bọn họ đều chưa từng nói với nhau một câu, chứ không nói gì đến cách gọi cô thân cận như vậy.
Ngày làm thủ tục hôm đó, cậu như một con rối gỗ bị Nghiêm chủ nhiệm kéo tới kéo lui, chỉ trả lời một số câu hỏi đơn giản, cuối cùng là nói lời cảm ơn, rồi chụp ảnh chung. Toàn bộ hành trình, người nói chuyện với cậu chỉ có chồng cô, mà cô cũng không có hứng thú nên cũng không nói chen vào.
Thấy Lý Vụ buồn bực không nói, người cô nóng nảy mắng cậu: "Cái thằng nhóc nhà mày bị sao vậy hả? Ngay cả tên cũng không gọi được nữa à?"
Giọng điệu của người cô trở nên nghiêm túc, đứa trẻ vừa được Lý Vụ đút ăn lúc nãy cũng ngồi ở trên băng ghế kêu la oai oái.
Xung quanh rất nhiều người lớn, nhưng không có ai nhìn nó, cũng không thèm để ý tới nó. Nó rốt cục cũng tìm được cơ hội biểu đạt cảm giác tồn tại, lập tức vận dụng hết khả năng hô hấp, hét khàn cả giọng cũng không ngừng lại.
Cô Lý đi lên giả vờ đánh cậu, nhưng đứa trẻ sao có thể từ bỏ ý đồ, tiếp tục hét chói tai, trong phòng nhất thời trở nên vô cùng ồn ào.
Đại não đã lâu không được nghỉ ngơi của Sầm Căng như muốn vỡ tung, thái dương giật giật, cảm giác đau nhức dữ dội.
May mà Trình Lập Tuyết gầm lên một tiếng dứt khoát, mới khiến căn phòng yên tĩnh trở lại.
Cảm ơn. Sầm Căng cảm kích từ tận đáy lòng, nếu hôm nay không gặp được cô gái này, thì có lẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây mất. Không phải là bị mắc kẹt trong vũng bùn lầy dọc đường, thì chính là bị mấy tiếng ồn lúc nãy k1ch thích lên cơn đau tim.
Người cô bế đứa nhỏ lên, quay đầu cười nói: "Ôi, đứa bé này còn nhỏ, quấy rầy đến các cháu rồi."
Sầm Căng mím môi, động tác hời hợt trên khuôn mặt, không hề chạm đến ý cười thực sự: "Nó là con của dì sao, bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô nói: "Tám tuổi."
Sầm Căng quét mắt qua nhìn cái bát trên bếp, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng trong lời nói lại có ẩn ý: "Đã tám tuổi rồi mà ăn cơm còn cần người đút."
Bà cô nghe vậy lập tức khó chịu, nhưng cũng không dám nổi giận, chỉ nói: "Thằng nhóc này không nghe lời, ăn cơm cũng không yên, nên mới để anh trai nó đút cho, chỉ có anh nó mới khống chế được nó."
Sầm Căng không có phản ứng, tầm mắt lần nữa trở lại trên người Lý Vụ.
Cô đi thẳng vào trong, cuối cùng dừng lại trước mặt thiếu niên, giống như một người lớn lâu ngày không gặp nhận xét: "Cậu cao lên rồi."
Đúng vậy, đến gần mới thấy, cậu đã cao hơn cô gần một cái đầu. Sầm Căng không khỏi một lần nữa cảm khái trước sức mạnh của sự trưởng thành.
Chỉ là – quanh người thiếu niên này không nhìn thấy nửa phần tràn đầy khí lực thanh xuân mà đáng ra độ tuổi này nên có. Gò má cậu hơi hóp lại, dáng người cao lớn chỉ khiến cậu trông càng thêm gầy yếu tội nghiệp.
Đối với Sầm Căng mà nói thì chỉ là phép xã giao, nhưng Lý Vụ thì không, cậu cụp mắt rất nhanh, hàng mi vừa dài vừa cong che đi đôi mắt đen đặc.
Sầm Căng không nói lời nào về cuộc điện thoại trước đó: "Không nhớ tôi rồi."
Lý Vụ cau mày thật chặt: "Nhớ."
Sầm Căng cong khóe mắt: "Ăn cơm chưa?"
Lý Vụ nói: "Chưa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!