Chương 29: (Vô Đề)

Được cô Trương đồng ý, Sầm Căng và Lý Vụ một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.

Trên hành lang, các học sinh như chim sẻ tranh nhau trở về tổ, chỉ chốc lát sau đã trở về lớp học, không thấy bóng người.

Sầm Căng dừng bên lan can màu trắng, Lý Vụ cũng đứng yên theo.

Người phụ nữ quay đầu lại, sắc mặt nghiêm nghị: "Cậu bây giờ đúng là rất lợi hại."

Lý Vụ không nói một lời, hoàn toàn không còn vẻ thong dong bình tĩnh như vừa rồi, cùng với người trong văn phòng vừa nãy như hai người khác nhau. 

"Về nhà?" Sầm Căng nhẹ giọng: "Thật sự về nhà sao?"

Lý Vụ thấp giọng: "Không."

"Tối hôm qua cậu đi đâu?" Sầm Căng nhìn về phía cậu, tầm mắt không khỏi bị hàng lông mi của nam sinh thu hút, bởi vì chúng thật sự quá dài quá dày, nhất là khi cậu rũ mắt xuống, hai chiếc quạt nhỏ màu lông quạ lộ ra không sót một chút nào.

Lý Vụ vẫn không nói gì.

Sầm Căng chỉ bình tĩnh mà nhìn chằm chằm, thản nhiên nói chuyện: "Chuẩn bị vào học rồi, mà tôi còn cũng còn phải đến công ty. Cậu còn muốn chậm trễ chính mình, chậm trễ bao nhiêu thời gian của tôi nữa?"

Thiếu niên cuối cùng cũng ngước mắt lên: "Tôi vẫn luôn một mực ở trong phòng ngủ."

"Vậy vì sao giáo viên lại tìm cậu?"

Cậu thành thật thú nhận: "Tôi giúp bạn cùng phòng che giấu."

Sầm Căng ngẩn người: "Vì sao?"

Lý Vụ nói: "Không có vì sao."

"…" Sầm Căng cạn lời hai giây, lại cho cậu cơ hội: "Vì sao?"

Câu hỏi giống nhau như đúc, chỉ có ba chữ, nhưng cảm giác áp lực lại tăng gấp bội.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, lời nói của Lý Vụ bị cạy ra từng chút một: "Bởi vì bạn cùng phòng không trở về."

"Không trở về nên cậu giúp người ta nhận tội thay sao? "Sầm Căng nhất thời cũng không biết phải đánh giá như thế nào: "Cậu là loại người tốt bụng trượng nghĩa đến mức nào, mà kết giao bạn bè còn cần phải thực hiện nghĩa vụ này, cung cấp loại phục vụ này?"

"Tình huống đặc thù thôi." Cậu vẫn kháng cự nói rõ nguyên nhân cụ thể. 

Sầm Căng mím môi một lúc, bực bội ngước nhìn bức tường người bướng bỉnh này, đưa mắt nhìn ra ngoài ban công: "Lúc nãy ở trong văn phòng, cậu có ý muốn tôi giúp cậu che giấu?"

Lý Vụ không thể phủ nhận: "Ừm."

"Cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"

Lý Vụ theo bản năng định nói không, nhưng lời nói đến bên miệng lại trượt khỏi môi, cậu nói: "Không biết."

Sầm Căng nhất thời cảm thấy phiền muộn: "Nếu tôi thật sự là phụ huynh của cậu, thì tôi có khả năng đã chửi ầm lên rồi, cậu có tin không?"

"Có." Cậu thành thật nhận lời phê bình.

Lại là thái độ này, khiến Sầm Căng không có chỗ nào để phát tiết, chỉ có thể lo lắng suông, cuối cùng khiến chính mình bị nghẹn, bắt đầu trút giận vô cớ: "Tôi sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, mang cậu đến Nghi Trung học là để cậu làm những việc này chọc tức tôi sao?"

Lý Vụ không giải thích cũng không cãi lại, chỉ nói: "Thực xin lỗi."

Đột nhiên có một cơn gió thổi đến, khiến tóc hai người bay lên.

Một sợi tóc dán lên môi Sầm Căng, Sầm Căng đẩy nó ra, đang định vén ra sau tai, thì cơn gió thứ hai lại ập đến, sợi tóc đó lại dính trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!