Sau khi ghi lại dấu vân tay xong, Lý Vụ rửa sạch bát của hai người, lại dọn dẹp phòng bếp một trận, sau đó mới trở lại phòng khách.
Sầm Căng đang ngồi đọc sách trên sofa, cô rất thích cuộn tròn ở trong góc, sau đó dùng chăn quấn kín nửa người dưới, giống như tư thế này mới có thể cho cô cảm giác an toàn.
Lý Vụ quan sát cô một hồi, không lập tức đi tới phòng sách, mà ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh.
Hai tay cậu đan chéo đặt trên đùi, không nhúc nhích, cũng không nói một lời.
Sầm Căng lật sách, khóe mắt để ý tới bóng dáng bên phải, liền hạ thấp sách xuống, giọng nói thản nhiên: "Ngồi đó làm gì?"
Ngón tay Lý Vụ khẽ cong, tựa như hao hết rất nhiều sức lực mới nói ra khỏi miệng: "Hình như tâm trạng của chị không tốt."
Sầm Căng dùng ngón tay miết mấy trang sách, tùy ý đặt nó lên đầu gối: "Không chỉ tâm trạng không tốt mà đầu tôi còn đặc biệt đau."
Cậu ngập ngừng: "Trong nhà có thuốc giảm đau không?"
Sầm Căng vẫn nhìn cậu: "Làm xong bài tập về nhà rồi?"
Lý Vụ gật đầu: "Ừm. "
Sầm Căng hỏi: "Sao đột nhiên lại quan tâm tới chuyện của tôi?"
"…"
Cô chợt cảnh giác, trên mặt lộ ra một tia thông suốt: "Ngô Phục nói gì với cậu?"
Lý Vụ lắc đầu: "Không có." "Cậu học hành cho tốt vào." Sầm Căng một lần nữa mở sách ra, dùng động tác tuyên bố cuộc trò chuyện kết thúc: "Đừng để ý chuyện của người lớn."
Lý Vụ nhất thời không biết nói gì, cậu cảm nhận được sự bài xích toàn thân của người phụ nữ. Cậu lập tức đứng dậy, trở về phòng sách.
Niềm vui do đăng ký dấu vân tay cũng không duy trì được bao lâu, liền nhanh chóng bị cảm giác đau khổ sâu sắc và bất lực cắn nuốt.
Cậu nhặt chiếc ba lô dưới chân lên, lôi toàn bài thi thi giữa kỳ ra, bắt đầu làm lại từng bài một.
Học tập là cách duy nhất để cậu trở lại con người ban đầu của mình, học hỏi mọi thứ.
Chỉ khi đối mặt với biển từ, thơ từ và bài hát, tế bào, nguyên tố và vật chất, cậu mới có thể đạt được sự công bằng tuyệt đối, ngang hàng, an tâm, thuộc quyền sở hữu, không liên quan đến tình yêu, cũng không liên quan đến tuổi tác.
Sự chuyên tâm và chăm chỉ của cậu đã được đền đáp xứng đáng.
Sáng thứ hai tiết trong học vật lý, sau khi phát bài kiểm tra, chủ nhiệm lớp không cũng không vội giảng bài, mà đặc biệt nhắc tới tên cậu: "Thành tích thi vật lý lần này của lớp chúng ta là Lý Vụ đứng đầu, thậm chí cả lớp thực nghiệm cũng xếp hạng cao nhất."
Cả lớp la ó xuýt xoa.
Chủ nhiệm lớp không giấu được vẻ tự mãn, lại trút giận xuống đám học sinh bên dưới: "Các cô các cậu học hành kiểu gì đấy, người ta là học sinh chuyển trường, mới tới còn chưa được một tháng. Còn các cô các cậu thì sao, có biết xấu hổ không?"
Không biết là nam sinh nào xen vào: "Tên của cậu ấy đọc ngược lại chính là vật lý! Vừa nhìn vào là biết có thiên phú bẩm sinh!"
Mọi người cười vang.
Lý Vụ cũng khẽ nhếch khóe miệng.
Sau giờ học, chủ nhiệm lớp gọi cậu đến văn phòng.
Người phụ nữ mặt tròn, thần thái tự nhiên, thái độ đối với cậu cũng thân thiện hơn so với lần đầu tiên gặp mặt: "Lý Vụ, bài kiểm tra vật lý lần này không tồi, thành tích mấy môn khác của em cô cũng có xem qua rồi."
Lý Vụ đứng ở bên cạnh bàn, vâng một tiếng.
"Ngoại trừ tiếng Anh hơi yếu, thì những thứ khác đều không tệ." Cô chủ nhiệm lắc đầu hai cái như có điều cảm thán: "Không thể tưởng tượng được, thật sự là không thể tưởng tượng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!