Lý Vụ nghỉ hai ngày, thời gian rảnh rỗi nhiều, Sầm Căng cũng giảm bớt cảm giác căng thẳng, thức cả đêm.
Mặt trời mọc lên đến ngọn cây, cô mới từ trên giường ngồi dậy, không thay đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo len dày cộp rồi ra ngoài.
Cửa phòng ngủ thứ hai mở rộng, để lộ ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng.
Cô quay đầu tới phòng sách tìm đứa nhỏ trong nhà, quả nhiên, cậu ngồi ở bên trong, hết sức chăm chú xem giáo trình.
Sầm Căng giơ tay gõ hai lần lên khung cửa, kéo tầm mắt của cậu lại: "Dậy từ lúc nào thế?"
Lý Vụ kỳ quái lắp bắp: "Bảy, bảy giờ."
Sầm Căng nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu một cái: "Mới vừa thi xong mà vẫn có nhiều bài tập như vậy sao?"
Lý Vụ nói: "Không có cũng sẽ tự tìm để làm."
"Nếu ngày xưa tôi có một nửa sự chịu khó của cậu, thì chắc lúc này tôi đã định cư ở thủ đô rồi." Sầm Căng cảm thán, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài: "Nửa tiếng sau ra ngoài ăn cơm."
"Được."
Sầm Căng ngồi xuống sofa, tiện tay đụng chạm xung quanh. Cô không có việc gì để làm, định lướt Weibo để giết thời gian.
Không ngờ vừa mở màn hình chính là quảng cáo về "ngọt ngào", hình ảnh tươi mát, một tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng đang cầm cốc sữa chua, nở một nụ cười có hàm lượng đường cực cao với mọi người trước màn hình.
Chỉ cần nhìn phong cách cũng biết tấm poster này xuất phát từ tay ai, cô vào nhóm chat công ty, gõ chữ: [Tôi vừa mở màn hình lên đã trông thấy quảng cáo rồi, doanh số bán hàng lần này mà không bùng nổ thì thật là có lỗi với tâm huyết của anh.] Sau đó thuận tay tag một cái tên vào.
Người thiết kế được khen kia cười ha ha, khiêm tốn trả lời: [Chủ yếu do người phát ngôn đẹp mắt thôi.]
Sầm Căng mỉm cười, vừa định nói chuyện với anh ta thêm vài câu nữa thì đột nhiên điện thoại báo có cuộc gọi đến.
Sầm Căng thoáng nhìn thấy cái tên, sắc mặt ảm đạm thêm vài phần, ấn nút nghe.
Ngô Phục đi thẳng vào vấn đề: "Hai ngày này có rảnh không?"
Sầm Căng nói: "Có."
"Tìm thời gian ký giấy thỏa thuận đi." Ngô Phục sắp xếp có trật tự: "Sáng thứ hai tôi có thể xin nghỉ, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn."
"Được." Sầm Căng nhẹ nhàng đáp.
Bên kia yên lặng vài giây, nói tiếp: "Đồ mẹ cô gửi cho cô vẫn còn ở chỗ tôi, buổi chiều tôi mang sang cho cô."
Sầm Căng khoanh chân ngồi trên sofa, tê liệt đồng ý bằng giọng mũi.
Anh ta tiếp tục: "Tôi sẽ chuyển khỏi ngôi nhà trên đường Thanh Bình sau khi hoàn tất việc chuyển nhượng vào tuần tới."
Sầm Căng rũ mắt nhìn móng tay của mình: "Tôi còn tưởng anh muốn căn nhà đó."
"Một ngôi nhà hơn 9 triệu nhân dân tệ không phải ai cũng có đủ khả năng mua được." Ngô Phục không kiêu ngạo không tự ti: "Lúc ấy mua bên kia chủ yếu là vì để cho cô vui vẻ, bây giờ tôi chỉ lấy lại một nửa số tiền thế chấp và tiền đặt cọc. Cô cũng không cần phải dùng những chuyện này công kích tôi nữa."
Sầm Căng vô tội: "Tôi có nói gì sao, là do anh quá nhạy cảm thôi."
"Chúng ta đều như thế."
Sầm Căng cười một tiếng: "Có phải đến bây giờ anh vẫn cảm thấy, chuyện sảy thai làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, khiến tôi thất vọng, rồi thay đổi tính tình, trực tiếp đưa cuộc hôn nhân của chúng ta đi đến tình trạng hôm nay không?"
Ngô Phục không phủ nhận: "Đúng. "
Sầm Căng khẽ lắc đầu, giống như có thể nhìn thấy phía đối diện: "Không phải, không liên quan đến đứa nhỏ. Anh có còn nhớ lúc tôi sinh non phải nghỉ phép không? Có một ngày anh về nhà, tôi ngồi trong phòng khách uống nước, anh vô cùng lạnh lùng nói rằng: "Em cứ uống tiếp đi, không muốn sinh con nữa đúng không?" Mà trong khi đó thứ tôi uống là nước trái cây. Xong tôi nói, nếu thực sự không thể sinh con được nữa thì sao? Lúc đó anh trả lời tôi thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!