Chương 20: (Vô Đề)

Vào tuần thứ ba sau khi chuyển trường tới, Lý Vụ nghênh đón bài kiểm tra lớp đầu tiên, cũng chính là kỳ thi giữa kỳ của học kỳ một năm lớp 11.

Kỳ thi này đối với cậu mà nói, không chỉ là kiểm tra kết quả học tập ở một giai đoạn nhất định. Một hạt bồ giống trôi nổi, có thể vững vàng bén rễ trong thế giới rộng lớn hay không, còn phải xem thành tích cuối cùng cho cậu phản hồi như thế nào.

Trưa thứ sáu, sau khi nộp bài và bước ra khỏi phòng thi, Lý Vụ lơ đãng xem xét lại một số đáp án, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy chắc chắn về kết quả.

Cậu rũ mắt gấp bài thi lại, cho vào ba lô cùng với hộp bút, sau đó trực tiếp khoác lên đi về phía trước.

Thành Duệ đuổi theo ôm lấy vai cậu: "Cậu chuồn nhanh quá đó."

Lý Vụ bị động tác của cậu ta làm cho giật mình tỉnh lại, lập tức hỏi một câu mà chính mình cũng không chắc chắn: "Câu thứ 18 hoàn thành điền vào chỗ trống, cậu chọn retire hay reretreat?"

"Cậu hỏi tớ? Tớ còn không nhớ vừa nãy mình thi cái gì cơ." Thành Duệ khó có thể tin được chỉ vào mặt mình: "Không bằng cậu hỏi tớ xem hai ngày cuối tuần này định làm cái gì thì hơn."

Lý Vụ lúc này mới nhận ra: "Hai ngày cuối tuần này?"

"Ừm."

Cậu xác nhận lại lần nữa: "Thật sự được nghỉ hai ngày sao?"

"Đương nhiên, cậu có bị ngốc hay không vậy?" Giọng điệu Thành Duệ giống như muốn cốc vào trán cậu, nhưng ngay giây sau, cậu ta phát hiện sắc mặt của bạn cùng phòng có chút thay đổi, buồn bực nói: "Tự nhiên cậu cười cái gì?" 

Lý Vụ nhanh chóng mím môi, bước nhanh hơn: "Không có gì."

Thành Duệ đuổi theo, có chút ngoài ý muốn với phản ứng của cậu: "Cuối tuần cũng khiến cậu vui vẻ sao, tớ còn cho rằng cậu luôn ước mỗi ngày có bốn mươi tám giờ để học bài chứ."

Lý Vụ dừng bước: "Một ngày không phải chỉ có hai mươi bốn giờ thôi sao?"

"…" Thành Duệ trợn tròn mắt: "Cậu có chút hài hước nào hay không vậy?" 

Lý Vụ hiểu ra, nhìn cậu ta bằng đôi mắt đen láy, khóe miệng vô cảm cong lên.

Cảm giác chiếu lệ quá rõ ràng, Thành Duệ nhịn không được mắng một tiếng: "Mẹ kiếp."

Lớp học bên cạnh cũng vừa kết thúc, trong lúc nhất thời hành lang chật kín học sinh, giống như đàn cá chật chội trong đường ống nước.

Lý Vụ vẫn đi thẳng không ngó nghiêng, lúc nào cũng mang bộ dáng điềm tĩnh, trang nghiêm. 

Nam sinh ở tuổi này, rất thích để lộ ra đủ loại áo thun mặc bên trong để nâng cao phong cách và thể hiện cá tính của mình. Chỉ có cậu là tỉ mỉ kéo áo khoác đồng phục lên đến cổ, hoàn toàn che kín chính mình.

Có mấy nữ sinh thường xuyên quay đầu lại nhìn cậu, người to gan hơn thì trực tiếp chờ cậu đi ngang qua, sau đó cố ý cùng mấy chị em khác cười trộm xô đẩy lẫn nhau, chỉ vì muốn chạm vai với cậu.

Cánh tay Lý Vụ bị đụng một cái, bước chân dừng lại một chút.

Bốn phía có quá nhiều người, căn bản không tìm được người khởi xướng, chỉ để lại cho cậu một chuỗi tiếng cười vụn vặt trong trẻo.

Lý Vụ có chút lúng túng. Mấy ngày nay, cậu vẫn chưa thích ứng được với hành vi thẳng thắn và bạo dạn của các cô gái xa lạ trong thành phố. Lúc này cậu chỉ có thể hơi nghiêng vai, bước nhanh rời khỏi đám người.

Thành Duệ theo cậu rẽ xuống hành lang: "Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ lập tức ăn vạ."

Lý Vụ hỏi: "Làm thế nào để ăn vạ?"

"Lập tức nắm lấy bả vai người đó, mặt mày ủ chau." Thành Duệ bám vào lan can, bắt đầu nghiêm túc biểu diễn, đau đớn kêu lên: "Ay da! Ai va vào tôi vậy?" Đó, biết đâu lại gặp được mỹ nữ…

"Cậu dừng lại được rồi đấy, tớ không dùng được." Lý Vụ đưa ra phản ứng hợp lý, đồng thời lảng tránh ánh mắt xem kịch của những người xung quanh.

"Vậy cậu hỏi cái rắm à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!