Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Hà Thu

Hai bên là núi non trải dài, tay Sầm Căng cầm vô lăng, trong lòng vô thức có chút hối hận. Cô xuất phát quá hấp tấp, lẻ loi một mình, chưa kịp chuẩn bị cái gì, cũng không có bất kỳ kế hoạch chi tiết nào.

Nhưng xe đã đi đến đường cao tốc, cũng không dễ dàng trở về nữa, nên cô chỉ có thể cắn răng kiên trì tiếp tục đi về phía trước.

Khi bảng chỉ đường báo ra hai chữ Thắng Châu, sự lo lắng của Sầm Căng đã bị khung cảnh bên ngoài cửa sổ làm tan biến. Cô nhìn thấy cảnh tượng đã lâu không gặp, núi non xanh tốt tràn vào trong mắt, còn bầu trời màu xanh tươi mát tựa biển cả, giống như đang lạc vào giữa bức tranh sơn dầu.

Cô muốn đi đến một nơi gọi là thôn Vân Phong ở Thắng Châu, lần trước tới đã là hơn một năm trước, lại còn do Ngô Phục lái xe nên Sầm Căng không có ấn tượng gì nhiều, cũng may mà có bảng chỉ dẫn đường đi, nên quãng đường cô đi cũng coi như khá thuận lợi. 

Ra khỏi đường cao tốc, băng qua thị trấn, sau đó cẩn thận rẽ qua một vài con đường núi hẹp để đến đích.

Một chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên dừng lại ở trước cửa thôn, giống như một con thiên nga cao quý đang mượn đất nghỉ ngơi, khiến những người dân làng đi ngang qua đều phải ngoái nhìn.

Một cậu bé gầy khô đen nhẻm chạy tới trước xe, kiễng chân thò đầu qua cửa sổ phía trước nhìn vào, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người trong xe đã bị bố mẹ hùng hùng hổ hổ xách vạt áo kéo đi.

Sầm Căng cười nhạt, mở cửa đi xuống, chặn một ông lão đang xách thùng lại: "Chú ơi, ủy ban thôn chú ở đâu?"

Cô hoàn toàn không nhớ rõ vị trí nhà của thiếu niên, chỉ có thể nhờ chủ nhiệm năm đó giúp đỡ trước.

Ông lão dừng bước, ánh mắt bị khuôn mặt mộc mạc của cô làm rung động, run rẩy giơ tay chỉ về một chỗ.

Sầm Căng cười cảm ơn rồi lại lên xe.

Chỉ trong chốc lát, trước xe lại tụ tập một đám trẻ con đang xem náo nhiệt, giống như bầy chim sẻ xám ríu rít. Sầm Căng mở cửa sổ bảo bọn chúng tránh đường, nhưng bọn trẻ không nhúc nhích, cứ đứng thành hàng ở trước xe rồi nhìn cô cười ngây ngô, giống như đang nhìn sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống. Sầm Căng không còn cách nào khác, đành phải bấm còi, một âm thanh kéo dài đầy khí thế vang lên, rốt cục thì đám chim sẻ nhỏ cũng chịu tản đi.

Trên đường đến ủy ban thôn, Sầm Căng lái xe cực kỳ chậm, thứ nhất là do ở đây vừa mới mưa, đường đi vô cùng lầy lội, gập ghềnh. Thứ hai là những đứa trẻ trong thôn này rất to gan, không hề sợ hãi đối với xe cộ, thỉnh thoảng còn chạy tới giữa đường, dọa ma là chuyện thường ngày, nên chỉ cần hơi phân tâm một chút là có thể dẫn đến phiền phức ngay.

Sầm Căng đã gần hai ngày không ngủ, tất cả đều dựa vào ly cà phê trước khi đi nâng cao tinh thần, nên không dám bất cẩn chút nào.

May mắn thay, khi gần đến trụ sở ủy ban thôn, mặt đường đã rộng rãi hơn chút, còn được trải bê tông bằng phẳng nên cuối cùng cô cũng có thể thở phào một hơi.

Trụ sở ủy ban thôn là nơi cô vẫn nhớ, trông nó vẫn giống trước kia, một gian nhà gỗ được quét vôi trắng, trong sân treo cao cờ tổ quốc, đang tung bay phấp phới trong gió. Đương nhiên nơi này không thể so sánh với những biệt thự cao tầng trong thành phố, nhưng nhìn toàn bộ những ngôi nhà trên núi, thì nơi đây có thể nói là một tòa nhà rất khang trang rồi.

Sầm Căng vừa xuống xe, liền nhìn thấy một nữ sinh đeo kính đứng ở cửa, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt còn có chút trẻ con, đang bối rối nhìn cô.

Sầm Căng đi về phía cô gái.

Cô gái hỏi: "Chị tìm ai?" Vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa.

Sầm Căng trực tiếp nói ra ý đồ của mình: "Chủ nhiệm Nghiêm Xương Thịnh có ở đây không?"

Nữ sinh sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra: "Chị đang nói đến Nghiêm trưởng thôn?"

Sầm Căng chớp chớp mắt: "Ông ấy lên làm trưởng thôn rồi à… ừm, tôi đến tìm ông ấy."

Nữ sinh lắc đầu: "Lãnh đạo đều tới huyện họp rồi, trưa ngày mai mới về."

Nữ sinh dẫn cô đi vào văn phòng: "Chị tìm ông ấy có việc gì, em là cán bộ dự bị trong thôn, em có thể giúp chị đăng ký trước."

Sau khi đi qua ngưỡng cửa, Sầm Căng nói: "Có việc gấp lắm, tôi đã lái xe hơn bốn tiếng mới tới được đây, lát nữa còn phải quay về."

"À." Nữ sinh kinh ngạc: "Chị từ đâu đến đây vậy?"

"Thành phố Nghi."

Cô gái đột ngột quay đầu lại, trong lời nói không giấu được vẻ kích động: "Thành phố Nghi sao? Em cũng học đại học ở đó."

Sầm Căng hơi nhướng mày: "Đại học F?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!