"Con trai cậu?" Xuân Sướng có chút không thể tin nổi: "Cậu cũng bắt đầu theo đuổi ngôi sao rồi?"
Sầm Căng nâng điện thoại lên quan sát một chút: "Nói như vậy, tức là cậu ấy cũng có thể sánh ngang với thần tượng?"
Cô cao giọng hoài nghi, lại hoàn toàn không phát hiện, khi bản thân nói ra những lời này, bên trong ẩn chứa sự đắc ý mơ hồ mà chính cô cũng không nhận ra.
Xuân Sướng lại dán sát vào: "Vừa rồi tớ chưa nhìn kỹ, nhưng quét mắt nhìn qua quả thực không tệ."
Cô ấy dự định cướp giật điện thoại: "Cho tớ nhìn một lần nữa đi!! Cho tớ xem!!! Để tớ nghiêm túc đánh giá xem nào!!!!"
Sầm Căng giơ tay né tránh, vốn không muốn đưa, nhưng Xuân Sướng lại cố ý dùng ánh mắt cún con đáng thương nhìn cô, khiến cô bất đắc dĩ phải đưa điện thoại thưởng cho cô ấy.
Xuân Sướng hào hứng cầm lấy, nhìn chằm chằm vào ảnh của Lý Vụ, hết phóng to lại thu nhỏ, vừa thu nhỏ lại phóng to, ngắm nghía thật kỹ ngũ quan và dáng người của cậu một hồi giống như đang nghiên cứu các thành phần tế bào, sau đó rít lên: "Hình như là… Vóc dáng cũng cao."
Đầu cô ấy càng lúc càng cúi thấp, tròng mắt gần như dán chặt vào điện thoại.
Sầm Căng vuốt đuôi lông mày, ghét bỏ nói: "Hơi quá rồi đó, nước miếng của cậu sắp rớt xuống màn hình luôn rồi."
"Không phải." Xuân Sướng ngồi ngay ngắn lại, tươi cười dịu dàng: "Lâu lắm rồi mới thấy một thân thể tươi tắn non nớt mặc đồng phục học sinh, cậu phải thông cảm cho bà cô già này chứ."
Sầm Căng rút điện thoại về, nhét vào trong túi: "Tạp chí của các cậu không chụp hình soái ca sao? Ngày nào cũng được nhìn thấy cả đống người mẫu nam, sướng quá còn gì."
"Cậu không hiểu, mấy người bọn họ căn bản đều trai đẹp đã qua chỉnh sửa, còn em trai này vừa nhìn đã thấy rất thuần khiết, ôi xem gương mặt này. Má ơi, đúng là xuất sắc." Xuân Sướng còn đang líu lưỡi hồi tưởng dư vị, cuối cùng cũng không quên trở về trọng điểm: "Nhưng mà em trai nhỏ đẹp mắt này là ai vậy?"
Sầm Căng ngập ngừng, không biết bắt đầu từ đâu.
Thấy sắc mặt cô hơi chậm lại, Xuân Sướng chỉ vào cô, cười thần bí: "À, có uẩn khúc!"
"Đừng." Sầm Căng nhìn cô, trong giây lát đã hiểu được ý tứ sâu xa trong mắt cô: "Ít suy nghĩ theo hướng vớ vẩn hộ tớ đi. Cậu còn nhớ năm trước tớ tớ đã kể với cậu về chuyện tài trợ cho đứa trẻ kia không?"
"Ừm, cậu đã kể nề với tớ ba ngày ba đêm."
Sầm Căng khẽ thở dài: "Người trong ảnh chính là đứa bé kia, nhà thằng nhóc xảy ra chút chuyện, nên tớ giúp nó chuyển đến Nghi Trung học."
"Như này có tính là nhặt được bảo bối không? Đứa bé này trước kia đẹp như vậy sao? "Xuân Sướng tấm tắc khen ngợi.
"… Đây không phải là điểm mấu chốt của vấn đề, xin cảm ơn."
"Cho nên bây giờ thằng bé sống chung với cậu?" Lông mày Xuân Sướng nhướng cao, phấn khởi như thể bị k1ch thích hormone: "Ôi! Chúa ơi!"
Sầm Căng đã đoán được cô bạn đang tự bổ não cái gì: "Cậu ấy sống trọ trong trường."
"Tớ quá thất vọng, bạn tốt của tớ, cậu quá nhút nhát." Xuân Sướng thở dài thất vọng: "Cậu không biết rồi, nam sinh trung học chính là kim cương, là kim cương đó!"
"?"
…
Trước khi đi ngủ, Sầm Căng chợt nhớ tới còn chưa trả lời tin nhắn của Lý Vụ, vì vậy cô nhấp vào giao diện tin nhắn.
Tiếng hô to gọi nhỏ của Xuân Sướng vẫn còn văng vẳng bên tai, cô mở bức ảnh này ra, xem kỹ lại một lần nữa.
Diện mạo Lý Vụ không tồi, Sầm Căng vẫn luôn rõ ràng, nhưng cũng không khoa trương như Xuân Sướng miêu tả.
Có lẽ là do hiệu ứng bộ lọc của những lời khen kéo dài của khuê mật đang phát huy tác dụng, nên lúc này thiếu niên trong ảnh thoạt nhìn… Có vẻ như thuận mắt hơn trước đây rất nhiều.
Cảm xúc trong đáy mắt người phụ nữ chuyển từ nghiên cứu sang đánh giá.
Một lúc sau, cô thu hồi tầm mắt, thuận tay đặt bức ảnh này làm ảnh đại diện liên lạc của Lý Vụ, sau đó ném điện thoại sang một bên, đeo bịt mắt vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!