Chương 17: (Vô Đề)

Trong nhóm vốn đang trò chuyện sôi nổi, nhất thời rơi vào im lặng.

Vài giây sau, các đồng nghiệp bắt đầu náo loạn "ồ" lên, trong đó đa phần là nữ. Thậm chí còn có nhiều người thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, còn đặc biệt giúp cô tag Ngô Phục vào. 

Sầm Căng hiếm khi vui vẻ mà cười rộ lên, giây tiếp theo, điện thoại đổ chuông báo có người gọi đến.

Chỉ dùng sợi tóc nghĩ cũng đoán được đây là ai, Sầm Căng trực tiếp ấn nút nghe.

Cô giống như đang cầm huy hiệu của người chiến thắng trong tay, dù bận rộn cũng vẫn ung dung.

Giọng nói của Ngô Phục vang lên bên tai: "Cô muốn làm gì?"

Sầm Căng trợn tròn mắt: "Không liên lạc được thì làm sao ly hôn?"

Giọng điệu của người đàn ông rất trịch thượng: "Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò ấu trĩ như vậy?"

"Anh mới là kẻ ấu trĩ đấy, anh đã gần ba mươi tuổi rồi còn chơi trò chặn số, đây là chuyện mà đàn ông ở tuổi này nên làm sao?" Sầm Căng cười khinh bỉ: "Sao, làm thủ tục cũng cần phải đặt lịch hẹn trước à?"

Ngô Phục cũng kinh ngạc: "Không phải là cô xóa Wechat của tôi trước rồi tôi mới block cô sao? Đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm là thái độ xử sự của cô đấy hả? Làm loạn trong nhóm như thế không tự thấy khó coi sao?" 

"Rõ ràng anh mới là người khó coi nhất." Cô nhất quyết không nhượng bộ: "Dù sao thì tôi cũng sẽ nghỉ việc."

Sự kiêu ngạo của người phụ nữ khiến Ngô Phục không nói nên lời, chỉ có thể chuyển đề tài: "Cô đã xem tờ đơn thỏa thuận chưa?"

Sầm Căng bình tĩnh nói: "Xem hay không xem cũng chẳng có gì khác nhau cả. Chẳng qua chỉ là chỉ là tờ giấy tự thú của con ma ích kỷ mà thôi."

"Trên tờ đơn viết cái gì cô cũng không biết, vậy mà còn dám ở chỗ này kêu gào sao?" Ngô Phục giống như bị cô chọc cười: "Vội vàng bộp chộp chuyển ra ngoài, sau đó nhiều ngày như vậy đều trốn tránh ăn vạ không chịu đối mặt, đến tận lúc này vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng? Lại còn ồn ào la hét cái gì? Đã thế còn lớn tiếng nói với tôi rằng mình chưa xem thỏa thuận ly hôn nữa.

Bây giờ, tôi khuyên cô trước tiên nên đọc kỹ thỏa thuận, từng chữ từng chữ nhìn cho rõ ràng đi, chứ không tôi thực sự cũng không dám rời bỏ cuộc hôn nhân này đâu. Với tính tình thỉnh thoảng phát điên của cô, nói không chừng ký xong còn muốn quay lại cắn tôi một phát." 

"Thì ra trên đời này cũng có chuyện khiến anh sợ hãi." Sầm Căng vẻ mặt thất thần, trong lòng lạnh như băng tuyết giữa mùa đông.

Bắt đầu từ khi nào, bọn họ một lời không hợp liền cãi nhau, không quan tâm mà đối chọi gay gắt. 

Thân thuộc nhất là vợ chồng, xa lạ nhất cũng là vợ chồng. Bọn họ dường như đều lười suy nghĩ cho đối phương, không còn sợ bị loại cảm xúc phản bội này cuốn đi, mà sẵn sàng nguyện ý làm kẻ thù không đội trời chung của nhau: "Tôi không giống anh, Ngô Phục. Tôi căn bản không quan tâm tôi có thể lấy được bao nhiêu thứ, bởi vì cái anh thiếu tôi đều có, cái anh không thiếu tôi cũng có. Ở cùng anh, tôi chưa bao giờ tính toán cái gì cả, còn anh ở cùng tôi thì chưa chắc.

Đọc xong tờ đơn thỏa thuận thì mời anh ta khỏi nhà tôi, anh đồng ý không?"

Sầm Căng hoàn toàn không thèm để ý, cũng chẳng sợ lời nói của mình sẽ nghiền nát lòng tự trọng của một người đàn ông.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, giọng điệu bình tĩnh lại, giống như bầu trời bị mây đen bao phủ, nhưng cuối cùng vẫn không k1ch thích nổi một giọt mưa: "Cô cảm nhận được chưa, cô áp bức người khác, cô tài giỏi hơn người, không bao giờ tỏ ra yếu đuối. Cô luôn nghi ngờ tôi, chỉ trích tôi. Sau sự việc hôm đó, cô luôn im lặng cho rằng tôi ngoại tình, cho rằng tôi bởi vì chuyện con cái mà có thành kiến với cô.

Nhưng rốt cục tôi ở cạnh cô vì cái gì, lại rốt cục vì sao muốn ly hôn với cô, cô còn chưa rõ ràng sao?"  

"Vậy tại sao tôi lại ở bên anh? Năm đó dù bị ba mẹ gây áp lực cũng cố gắng hết sức muốn kết hôn với anh, bây giờ xem ra không phải vô ích thì là cái gì? Người đầu tiên đề cập đến chuyện ly hôn là anh, chẳng lẽ còn muốn tôi cảm ơn anh?" Miệng Sầm Căng trở nên khô khốc, cô cố nén chặt cổ họng: "Đối với anh tiền đồ là tất cả, nhưng đối với tôi mà nói cũng chẳng là gì cả. Ngô Phục, anh nhìn lại bản thân mình đi.

Anh chẳng vô tội chút nào cả, đừng tự đặt mình vào vị trí nạn nhân như thế."

Sầm Căng dừng lại một chút: "Huống chi, trước kia tôi cũng vẫn như vậy, tôi vẫn luôn là tôi. Lúc đó anh có thể chịu được, nhưng bây giờ lại không chịu nổi nữa? Không cần tìm cho mình nhiều cái cớ để bao che cho sự thay lòng đổi dạ của mình như vậy đâu."

"Cô trước kia thật sự là như vậy sao?" Ngô Phục không chút do dự phản bác, giống như đã sớm quên hết bộ dáng trước đây của vợ mình. Nhưng anh ta cũng không quá gay gắt kịch liệt, ngược lại vô cùng bình tĩnh: "Có lẽ chúng ta đều đã thay đổi, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục nữa, cả hai chúng ta đều có lý do."

Sầm Căng nghiến răng: "Được, thế nên mong anh —— đừng có đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Từ đầu đến cuối, người luôn khăng khăng với lý luận "một bàn tay không làm nên tiếng vỗ" chính là anh."

Giọng nói của người đàn ông có chút mệt mỏi, nóng nảy muốn kết thúc: "Đủ rồi. Tôi không muốn cùng cô tiếp tục cuộc cãi vã vô nghĩa này nữa. Cái việc đổ lỗi lẫn nhau này từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Lát nữa tôi sẽ thêm cô vào Wechat, cô đồng ý đi, xong tôi gửi bản thỏa thuận điện tử cho cô. Cô đọc cho kỹ, có chỗ nào không hài lòng thì khoanh tròn nó lại, chúng ta sẽ thương lượng thêm.

Sầm Căng, tôi không tệ như cô nghĩ, nên tôi chỉ hy vọng chúng ta dễ hợp dễ tan." 

Vừa dứt lời, Ngô Phục đã cúp điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!