Chương 16: (Vô Đề)

Trước khi đi ngủ, Sầm Căng đi xem Lý Vụ. Cửa phòng  sách đóng chặt, phòng ngủ phụ cũng không có một bóng người, xem ra cậu còn đang học bài.

Cô dừng lại ở bên ngoài phòng sách, gõ cửa hai lần.

Một lúc sau, cửa được người bên trong mở ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Căng hỏi: "Vẫn đang làm bài tập sao?"

Lý Vụ giật mình: "Ừm."

"Nhiều bài như vậy à?" Sầm Căng liếc nhìn đồng hồ treo tường trên nóc tủ sách: "Đã mười hai giờ rồi, ngày nào ở trường cũng học tới muộn như vậy sao?"

Lý Vụ cũng quay đầu nhìn thời gian: "Bài tập thầy cô giao đã làm xong rồi, tôi đang làm việc khác."

Trăm mối cảm xúc đan xen trong lòng Sầm Căng, không rõ là vui mừng hay vẫn là đau lòng: "Hay là tôi gọi đồ ăn khuya cho cậu nhé?"

Lý Vụ lắc đầu: "Không cần, buổi tối ăn no lắm rồi."

"Được, trong tủ lạnh có sữa tươi với bánh mì, lúc nào cậu đói thì lấy mà ăn." Sầm Căng dặn dò: "Tôi đi nghỉ trước, ngày mai cậu ngủ nhiều thêm chút, tôi sẽ gọi cậu dậy."

Lý Vụ không cự tuyệt, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Sầm Căng xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại cho cậu.

Lý Vụ như trút được gánh nặng, quay trở lại trước bàn học. 

Sở dĩ nói như trút được gánh nặng, là vì cậu vẫn chưa am hiểu cách ở chung với cô. 

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sầm Căng trong trạng thái này, trước đây cô đều trang điểm, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng tràn đầy cảm giác xa cách. Nhưng mới vừa rồi cô để mặt mộc, môi gần như không có chút huyết sắc, khuôn mặt nhẹ nhàng mà dễ gần. Cậu không có cách nào phân biệt rõ cô như vậy là tốt hay xấu, là nhợt nhạt hay vẫn là tăng thêm vẻ thuần khiết của thiếu nữ. Nhưng cậu có thể khẳng định, cô rõ ràng rất mỏng manh yếu ớt.

Loại cảm giác yếu ớt này có chút xa lạ, thu hút mọi người đến gần.

Cậu muốn nói thêm điều gì đó với cô, để cô cũng đi ngủ sớm một chút, hoặc cậu có thể tự mình rời giường. Những lời mang tính chất quan tâm thế này, cũng đỡ cho cô khỏi phải mệt mỏi nhiều lời.

Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không nói lời nào.

Nếu cậu nói ra, rất có thể sáng mai cô sẽ không gọi cậu dậy.

Không biết tại sao, cậu lại nảy sinh sự chờ mong đáng xấu hổ, mong muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, sẽ nhận được nhiều sự chú ý hơn từ cô.

Lý Vụ ngồi tại chỗ, hai tay dùng sức chà xát gò má một chút, lại nhìn bức tường.

Trên đó treo mấy bức tranh sơn dầu màu lạnh, trong đó có một bức vẽ cánh đồng cỏ, giống như có thể chuyển động.

Nỗi lòng của cậu cũng theo đó mà phập phồng, bỗng nhiên không làm được gì cả. Vì vậy cậu dứt khoát thu dọn sách vở, trở về phòng ngủ. 

Ngày hôm sau, Lý Vụ dậy rất sớm. Cậu vốn không ham ngủ, ngày còn học ở Nùng Khê, ngày nào cậu cũng dậy trước bốn giờ.

Khi núi rừng vẫn đang chìm trong một mảnh tăm tối, cậu đã dậy nấu cơm cho ông nội. Bản thân Lý Vụ sẽ ăn một ít, phần còn lại thì cho vào hộp cơm inox, để ở đầu giường ông nội làm bữa trưa cho ông.

Đồng hồ sinh học này vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, kể cả lúc ở trường học, cậu cũng thức giấc từ rất sớm. 

Sợ xuống giường sẽ đánh thức bạn cùng phòng, nên cậu nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi đồng hồ báo thức của bạn cùng phòng vang lên lúc 6:30.

Hiện tại cũng vậy, nhưng đối tượng hai mặt nhìn nhau đã trở thành đèn chùm nhà Sầm Căng.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, một tia sáng nhỏ xuyên qua cửa sổ, lọt vào trong phòng, chỉ chốc lát sau đã thấy tia sáng kia càng lúc càng ấm, càng lúc càng sáng. Ngoài cửa có động tĩnh, lúc gần lúc xa, giống như đi tới đi lui bên ngoài. Cậu nín thở lắng nghe, đợi hồi lâu vẫn không có tiếng gõ cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!