Không chiến tranh lạnh qua đêm chính là nguyên tắc sống của Sầm Căng, nhưng đêm nay cô vẫn không thể ngủ ngon giấc, cơn ác mộng chói mắt đè ép cô đến mức không thở nổi. Chưa đến năm giờ, Sầm Căng đã ngồi dậy từ trên giường, dựa vào gối đầu ngẩn người.
Cô mở WeChat, ấn vào vào vòng tròn bạn bè của Ngô Phục.
Ngoài ý muốn chính là, người đàn ông vừa cập nhật một dòng trạng thái, là một bức ảnh.
Nội dung trong đó cũng không xa lạ, chính là cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu công ty. Một người đi đường đang đi qua trước cửa chính, quanh người mang theo dư ảnh*, tựa như linh hồn trong đêm.
*Hình ảnh còn lưu lại sau khi bị k1ch thích mà thấy những hình ảnh ấy.
Ngô Phục chỉnh sửa ảnh rất giỏi, chỉ dùng điện thoại di động cũng có thể làm ra kết cấu ảnh tĩnh như trong phim. Anh ta có thiên phú kinh người về mặt thẩm mỹ, mấy người cùng bộ phận thiết kế đều nói trình độ của anh ta đúng là nhân tài mà không được trọng dụng.
Nhưng bất kể là đi con đường nào, thì bây giờ anh ta cũng đang là ACD (phó giám đốc sáng tạo), có thể đứng ở trên cao điều khiển mọi người.
Sầm Căng nhìn chằm chằm bức ảnh này, dần dần bị bao trùm bởi một cảm giác cô đơn từ nông đến sâu. Cô rất khó phân biệt được sự cô đơn này xuất phát từ bản thân, hay là Ngô Phục, hoặc là cả hai đều có. Cho dù phía dưới có không ít đồng nghiệp, khách hàng tán gẫu trêu chọc, náo nhiệt vui tươi, nhưng bản thân nó vẫn lộ ra sự cô đơn.
Sầm Căng cân bằng lại tinh thần, cô đoán chắc Ngô Phục cũng không thấy vui vẻ gì.
Cô nằm lại xuống giường, lên kế hoạch ngủ nốt hai tiếng còn lại một cách nghiêm túc.
Chất lượng của giấc ngủ về sau vô cùng tốt. Người phụ nữ có cảm giác mình vừa mới nhắm mắt lại, đã bị tiếng kéo vali bên ngoài đánh thức.
Sầm Căng cầm điện thoại lên xem thời gian rồi lập tức xuống giường đi ra khỏi phòng.
Một bóng người cao gầy mảnh khảnh màu trắng đã đứng sẵn ở phòng khách.
Là Lý Vụ. Cậu mặc chiếc áo khoác thể thao cô mua, trên tay áo là những đường sọc kinh điển của Tam Diệp Thảo, một bên màu đen, một bên màu vàng, khiến thiếu niên trông năng động sáng sủa hơn. Nhưng cậu lại kéo khóa áo kín mít, giống như đang cố ý thu liễm phần phô trương chưa quen thuộc này.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu nghiêng qua, đụng phải cô.
Vừa định chào hỏi, Sầm Căng đã mở miệng trước: "Dậy lúc nào vậy?"
Lý Vụ đáp: "Hơn sáu giờ."
Sầm Căng nhìn về phía chiếc vali bên chân cậu: "Đã thu dọn xong chưa?"
"Xong rồi."
Sầm Căng không ngạc nhiên trước hiệu xuất và sự cẩn thận khiến người ta yên tâm của cậu, mỉm cười hỏi: "Bữa sáng muốn ăn gì?"
Lý Vụ nói: "Gì cũng được."
"Tôi về phòng rửa mặt trước, cậu ngồi trên ghế sofa chờ tôi."
"Được." Lý Vụ gật đầu.
Sầm Căng đi về phòng, tranh thủ đánh răng. Sau khi thay sang quần áo mặc thường ngày, Sầm Căng đi ra khỏi phòng ngủ.
Quả nhiên Lý Vụ rất biết nghe lời ngồi đó, lặng lẽ nhẩm thuộc lòng từ đơn tiếng Anh.
Sầm Căng bật cười: "Ngày mai thi đại học rồi sao, mà phải tranh giành từng giây từng phút như vậy?"
Cậu học có chút nhập tâm, nghe thấy giọng nữ mới chú ý tới cô đã đi vào phòng khách. Mí mắt cậu rũ xuống, đầu tiên chú ý tới mắt cá chân trắng nõn của cô. Cô mặc một chiếc quần dài màu nâu nhạt, sau đó lên trên, là áo len dệt kim hở cổ màu xám. Mái tóc của cô hôm nay buông xõa, lọn tóc hơi xoăn, một bên bị kẹp ra sau tai, có một loại mềm mại không chút để ý.
Sầm Căng khác với những người phụ nữ trong làng, ở chung ba ngày nay, trên người cô chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ màu sắc tươi sáng, rực rỡ nào. Nhưng cô cũng không nhạt nhẽo, ngược lại còn rất đẹp, không tốn nhiều công sức.
Hai tay Lý Vụ gấp quyển sách lại, tầm mắt nhanh chóng dời khỏi mặt cô.
Cậu bỏ sách giáo khoa vào ba lô, vừa định kéo lên thì nghe Sầm Căng hỏi: "Đã mang theo điện thoại và bộ sạc chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!