Chương 1: (Vô Đề)

Edit: Hà Thu

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Sầm Căng xem liên tục năm bộ phim.

Cô kéo rèm cửa phòng ngủ kín mít, không cho bất kỳ tia sáng nào lọt vào, cả căn phòng tối tăm u ám, chỉ có màn hình laptop sáng lập lòe, giống như cánh cửa của một đường hầm không gian – thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi kéo cô vào một thế giới khác.

Sầm Căng thả người xuống gối, giống như con nghiện bóp chặt lấy thanh năng lượng không còn sót lại bao nhiêu. Sau khi xác định không hút được thêm bất cứ cái gì, cô mới ném nó trở lại đầu giường.

Sầm Căng chưa từng thất tình, mối tình đầu của cô chính là chồng cô.

Nhưng bây giờ cô phải đối mặt với một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là chồng cô đã nộp đơn xin ly hôn.

Tất cả mọi thứ xảy ra đột ngột, nhưng cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Bởi vì từ nửa năm trước, cô đã mơ hồ ngửi được manh mối.

Ban đầu là do Ngô Phục thay đổi thái độ với cô, cô tự an ủi mình rằng đó là chuyện bình thường, tình nồng mật ý rồi cũng sẽ có lúc đi về phía nước chảy dài mà soi mói lẫn nhau. Nhưng một khi hạt giống ngờ vực vô căn cứ bén rễ thì sẽ chỉ càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Cô đã quen với thế giới hai người, cũng từng nghĩ sẽ tự lừa mình dối người, tránh nhắc đến những chuyện đau lòng này, nhưng tổng thể trông cô vẫn luôn giống như đang đứng dưới chiếc quạt trần đã hỏng.

Lung lay, đổ nát, bấp bênh.

Mãi đến cuối tháng trước, cuối cùng chiếc quạt trần này cũng rơi trúng đầu cô. Trong bữa tối, Ngô Phục đặt tờ đơn thỏa thuận ly hôn trước mặt cô.

Hơi thở anh bình thản, môi trên môi dưới chậm rãi mấp máy như thể đang trình bày cái gì đó.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh như sụp đổ, sấm sét rền vang trên đầu, não của Sầm Căng lập tức trở nên trống rỗng, biến thành một cái vỏ mục nát. Cô không nghe được bất cứ một lời nào, chỉ ngây người nhìn anh, và cuối cùng, khi miệng anh không nhúc nhích nữa, cô mới ngơ ngác nói: "Cái gì?"

Nhớ đến đây, Sầm Căng mới hoàn hồn, cô cảm thấy mặt mình rất lạnh, đưa tay lên lau, nhưng lại dính nước vào lòng bàn tay.

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô lại rơi vào trạng thái này, sau đó không kìm chế được mà bật khóc.

Sầm Căng lại dùng mu bàn tay lau đi, rồi lấy khăn giấy bên gối ra, thấm khô từng chút quanh mắt. Làm xong những việc này, cô kéo lùi thanh tiến trình của bộ phim lại.

Nhìn thấy cảnh ấy, cô hồi tưởng lại, nhưng cả người lại choáng váng mờ mịt như thể bị hút vào một hố đen.

Trong khoảng thời gian này, những cảm xúc tiêu cực như dòng nước chảy xiết luôn có thể dễ dàng làm cô tan rã. Sầm Căng mím chặt môi, hít mũi thật mạnh, cuối cùng dừng lại ở một nơi mà chính mình cũng không chắc chắn.

Khi bộ phim sắp kết thúc, điện thoại của cô rung lên.

Sầm Căng cầm lên xem, là tin nhắn của một người bạn: [Cậu xin nghỉ phép à?]

Sầm Căng đáp một tiếng ừm, vừa định đặt điện thoại xuống, tin nhắn bạn bè lại gửi đến: [Thảo nào không có ai đến tìm cậu ăn cơm.]

Bạn: [Khó chịu lắm đúng không, cúi đầu không gặp ngẩng đầu không thấy. Đổi lại là tớ, tớ cũng xin nghỉ.]

Sầm Căng không nói lời nào, còn muốn gõ vài chữ để chứng minh sự thờ ơ lạnh lùng của mình, nhưng rõ ràng cô không mạnh mẽ như vậy, cũng không muốn giả vờ nên đành thừa nhận: [Đúng vậy.]

Bạn: [Ở nhà làm cái gì, lúc nào tan ca tớ đến chơi với cậu.]

Sầm Căng nói: [Không cần.]

Bạn kiên trì: [Không tiện sao, cậu vẫn ở chung với Ngô Phục à?]

Sầm Căng: [Ly hôn rồi.]

Bạn: [Bây giờ cậu đang ở nhà riêng?]

Sầm Căng: [Ừ.]

Bạn hơi ngạc nhiên: [Ồ, chuyển đi lúc nào vậy?]

Sầm Căng: [Sau khi anh ta đệ đơn ly hôn, tớ dọn đi ngay ngày hôm sau.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!