Chương 9: (Vô Đề)

Thời điểm dạ tiệc kết thúc, Bố Chung Diệu ngỏ lời muốn đưa Tiểu Thư Ký về nhà.

Tiểu Thư Ký ngẩn người, cậu quay đầu nhìn nhìn Hác Vệ Manh, vẻ mặt người kia lộ rõ vẻ hy vọng cậu đồng ý, nhìn đến nỗi lòng cậu hoảng hốt.

"Xin lỗi, tôi thấy có chút không thoải mái, xin lỗi không tiếp anh được.

"Cậu vội vàng nhà nhà vệ sinh trốn tránh, WC ở khách sạn lớn này cũng rất rộng rãi, quét dọn sạch sẽ, còn có huân hương, có vẻ rất phong cách. Tiểu Thư Ký cảm thấy đây mà một nơi tốt để một mình bình tĩnh lại. Đáng tiếc hai vợ chồng sếp cậu cũng cảm thấy nơi này là một nơi tốt để chụt chụt. Cậu đã khổ đến mức này, vậy mà họ còn muốn lùa chó (*) vào đây giết. (*) Chó FA."Thầy Lý này, anh phát bao lì xì cho thư ký của anh giúp em đi."

Tiểu Thư Ký nghe được vợ sếp nói chuyện, giật mình một cái.

"Sao thế?

"Sếp cậu hỏi. Vợ sếp thở dài, nói một cách thâm ý sâu xa:"Cậu ấy cũng không dễ dàng.

"Tiểu Thư Ký che che mặt, cậu cũng cảm thấy mình thật khổ. Cậu không muốn quấy rầy hai vợ chồng người ta, cũng không có thói quen nghe lén chuyện người khác, tự mình lảo đảo trở lại. Vừa vặn đụng phải Hác Vệ Manh đến đây tìm cậu."Không thoải mái ở đâu sao? Tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch cả."

"Tôi…" Tiểu Thư Ký lau lau mặt, ngẩng đầu nhìn anh: "Bố Chung Diệu kia là đối tượng anh giới thiệu cho tôi?"

"Đúng vậy."

Hác Vệ Manh ôm chầm lấy vai cậu, nhỏ giọng nói:

"Cậu thấy sao? Điều kiện cũng tốt, nhưng phương diện tính cách phải tiếp xúc nhiều mới biết, tìm đối tượng phải xem tính cách mà. Lỡ như tính tình khó ở, cuộc sống sau này sẽ khổ sở…"

"Anh thì sao?" Tiểu Thư Ký hỏi anh: "Sao anh không tìm cho mình?"

42.

"Tôi không tìm, còn không phải bởi vì chưa gặp được người thích hợp sao?" Hác Vệ Manh gãi gãi đầu: "Cậu đâu phải không biết, trước đây tôi để ý vài người, đều tác hợp cho người khác cả rồi."

"Hác Vệ Manh!"

Tiểu Thư Ký nhịn không được hét ra tiếng, hù Hác Vệ Manh hết hồn.

"Làm sao vậy có chuyện gì?"

Sắc mặt Tiểu Thư Ký trắng bệch, hai mắt đỏ lên, tức giận đến môi cũng run rẩy.

"Tôi hận anh!"

"Làm sao mà…" Hác Vệ Manh đưa tay muốn kéo cậu, lại bị Tiểu Thư Ký gạt ra.

"Làm gì tức giận như vậy? Tôi chọc gì cậu?"

"Tôi hận anh cái khúc gỗ này!"

Tiểu Thư Ký lau lau mặt, không muốn để người khác biết cậu tức giận đến ứa nước mắt.

"Nhóc mắt kính? Cao Quả cậu đừng chạy mà, có chuyện gì cậu nói rõ ràng cái đã!

"Quả Quả không nghe, Quả Quả chạy trốn. Sắp tức chết rồi! 43. Lúc Tiểu Thư Ký giận đùng đùng đi ra ngoài, vừa lúc bị Bố Chung Diệu gặp được."Cậu Cao, muốn về nhà sao?" Anh ta lễ phép mà khách sáo: "Nếu không ngại, tôi đưa cậu về nhé?"

Tiểu Thư Ký từ chối không được, lại nhìn thấy Hác Vệ Manh hình như đang tìm cậu, dứt khoát đồng ý luôn.

Cái tên Bố Chung Diệu tuy rằng kỳ quái, nhưng quả thật là một thanh niên tài tuấn.

Anh kinh doanh về hoa, chim, cá và côn trùng, thường giao dịch bàn chuyện làm ăn với công ty tổ chức tiệc cưới bên Hác Vệ Manh, đã hợp tác được vài năm.

Làm dân kinh doanh, luôn không tránh được nói chuyện khoe mẽ hùng hồn, nhưng mà Bố Chung Diệu lại khép kín hơn nhiều, cũng không cố ý làm ấm không khí, như vậy ngược lại làm Tiểu Thư Ký cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!