Chương 7: (Vô Đề)

"Trần Thế Mỹ gì? Tôi đây là giúp người khác thành toàn chuyện tốt."

Ngài Uy Mãnh vô cùng oan ức, nhiều năm qua anh vẫn luôn cô độc một mình, ngay cả tay con gái còn chưa nắm qua, còn tác hợp được cho không biết bao nhiêu cặp tình lữ, có làm sai cái gì đâu?

"Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh lại mở văn phòng mai mối." Tiểu Thư Ký hầm hừ lật người, cả người đều là dáng vẻ ủ rũ héo úa.

"Haizz tôi nói thật."

Hác Vệ Manh cũng nằm sấp lên giường, anh chống tay nhìn Tiểu Thư Ký lộ ra một nửa khuôn mặt, vành tai mềm mụp, giống như một cục kẹo marshmallow mềm mại: "Cậu cũng đừng cứ mãi ngóng trông Lý Chính nữa, đổi người khác thích cậu không tốt hơn sao?"

"Người thích tôi?"

Tiểu Thư Ký nhướng mày: "Tôi nghĩ không dễ tìm đâu, người ta tại sao lại phải thích tôi?"

"Cậu đừng có tự ti mà, cậu nghe tôi phân tích này." Hác Vệ Manh ngày thường chính là làm việc này, tiếp tục giảng đạo lý rõ ràng:

"Cậu xem cậu chỉ mới 30 tuổi, sự nghiệp cũng không tệ, tiền lương khả quan, cũng có không gian để phát triển, lại làm thêm mấy năm còn có thể được phái đến công ty chi nhánh làm sếp tổng, tệ nhất cũng chỉ là tiếp tục vị trí hiện tại… quả thực chính là một tấm cổ phiếu blue -chip trong một đống cổ phiếu blue -chip." (*)

"Nhưng tôi vẫn không mua nổi nhà, nhà đang ở là nhà thuê, xe thì có mỗi cái xe cho người già, trong nhà cũng không có ai quản tôi, không có ai chi viện, ai sẽ để ý đến một thằng cô độc như tôi chứ?"

Hác Vệ Manh dừng một chút, đưa tay xoa xoa mái tóc bị gội đến bồng bềnh xõa tung của Tiểu Thư Ký.

"Bà nội của cậu…"

Tiểu Thư Ký nheo nheo mắt, giấu hơi nước trong mắt đi: "Nội qua đời năm ngoái rồi."

Hác Vệ Manh đưa tay vòng qua người cậu kéo vào lòng, an ủi vỗ vỗ lưng.

"Xin lỗi nha nhóc mắt kính." Hác Vệ Manh thấp giọng xin lỗi bên tai cậu: "Nếu tôi tìm được cậu sớm hơn thì tốt rồi.

"Sẽ không để cậu một mình như vậy, đáng thương biết bao. (*) Cổ phiếu blue -chip: Blue -chip là loại cổ phiếu của công ty có uy tín và tình hình tài chính vững chắc, giá trị vốn hóa thị trường lớn, thu nhập ổn định, cổ tức thấp và rủi ro thấp. 32."Chào dì, xin hỏi đây có phải nhà của Hác Vệ Manh không ạ? Cháu là bạn học của cậu ấy…"

"Không phải, cậu tìm lầm nhà rồi."

"Chào thầy ạ, xin hỏi Hác Vệ Manh có tới đi học không ạ? Em muốn tìm cậu ấy…"

"Sau khi tay cậu ấy bị thương thì không có đến trường đi học nữa."

"Bạn ơi, bạn cho mình hỏi, Hác Vệ Manh ở cùng ký túc xá với bạn phải không? Gần đây bạn có gặp cậu ấy không?"

"Hơn một tháng rồi anh Hách không đến trường, giường ký túc xá cũng bám đầy bụi, chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu hết.

"Tiểu Thư Ký nằm mơ đột nhiên lại mơ đến những chuyện lúc trước, đã nhiều năm cậu không nhớ đến những chuyện này. Hác Vệ Manh bị thương vì cậu. Sau đó giống như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất không thấy bóng dáng. Người cậu thích kia, bóng dáng chạy nhảy trên sân bóng rổ, cậu trai hi hi ha ha trên đường về ký túc xá, giống như một giấc mộng, toàn bộ đều rời khỏi cuộc sống của cậu. ____________ Tiểu Thư Ký hoảng loạn mở bừng mắt, kéo trúng mắt cá chân bị thương, đau đớn đến giật mình một cái."Ư."

"Cẩn thận một chút…" Có người mơ mơ màng màng vươn cánh tay vỗ vỗ sau lưng cậu, săn sóc đè góc chăn xuống: "Ngủ ngủ."

Nương theo ánh sáng mờ nhạt chiếu vào từ hành lang du thuyền, Tiểu Thư Ký nhìn rõ người đang chung chăn gối với cậu.

Hác Vệ Manh bị bừng tỉnh sau đó lại nháy mắt ngủ say, như chưa từng nói câu lúc nãy.

Tiểu Thư Ký lặng lẽ vươn tay móc lấy vạt áo của Ngài Uy Mãnh.

Bắt được anh rồi!

Em sẽ không buông tay ra đâu, hừ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!