Buổi tối, Hác Vệ Manh trở về phòng với Tiểu Thư Ký.
Anh tính nói chuyện với Tiểu Thư Ký, thích người đã kết hôn chung quy không phải là chuyện gì hay ho.
Anh nghĩ nếu Tiểu Thư Ký đã nói người bị cậu thích xui xẻo rồi, vậy không bằng rõ rõ ràng ràng thay người khác.
Anh là người mai mối dắt dây, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, làm thế nào cũng phải dắt cho Tiểu Thư Ký một mối tốt nhất, có thể thành thật nghiêm túc dính vào nhau mà cuồng nhiệt yêu đương, so với việc yêu mà không được đáp lại, một mình hát khúc tình ca độc thân không tốt hơn sao?
"Cậu Cao, tôi…"
"Có thể giúp tôi tắm rửa trước được không? Lúc nãy bánh kem cọ vào người, cứ cảm thấy bẩn bẩn."
Tiểu Thư Ký hồn nhiên không hay biết, còn đang dùng khăn giấy chùi chùi.
"Được." Ngài Uy Mãnh dừng miệng, việc này cũng không vội vã, tắm rửa xong rồi nói cũng không sao.
Nhưng hôm nay tắm rửa lại có vấn đề.
Hôm qua bọn họ ở nhà của Hác Vệ Manh, thứ gì cũng tiện, đưa cái ghế, Tiểu Thư Ký có thể ngoan ngoãn tự tắm rửa một mình.
Nhưng mà hôm nay trên du thuyền, cao cấp thì cao cấp, nhưng cái ghế nhựa cũng không có, bên trong phòng tắm chỉ có vòi sen không có chỗ ngồi, ngay cả tay vịn cũng không, Tiểu Thư Ký đang thọt chân, làm sao có thể đứng bằng một chân đến mười mấy hai mươi phút?
Hác Vệ Manh nhìn mắt cá chân của Tiểu Thư Ký, qua một ngày càng thêm sưng to, lại nghĩ nghĩ đến thời gian người này tắm rửa hôm qua, cảm thấy có hơi khó xử.
Anh có lòng muốn giúp đỡ, nhưng không biết đối phương có nguyện ý hay không.
Tiểu Thư Ký cũng giả vờ giả vịt sầu não: "Ngay cả cái ghế cũng không có, tôi không đứng được."
Muốn anh giúp em tắm tắm mới được! Có biết hay không hả?
Hì hì hì, mắc cỡ quá à.
27.
Tiểu Thư Ký năn nỉ cả buổi, cuối cùng vẫn được Hác Vệ Manh đồng ý giúp cậu tắm rửa.
Thật ra Hác Vệ Manh cũng không có lý do gì để từ chối.
Chân Tiểu Thư Ký bị thương, một người đàn ông như anh giúp đỡ người ta tắm rửa một chút cũng không có gì không đúng, cũng đâu phải con gái không được phép nhìn.
Nhưng không biết tại sao, Hác Vệ Manh tưởng tượng đến việc giúp Tiểu Thư Ký tắm rửa, liền nghĩ ngay đến cái mông trứng mình xoa của người ta cả đêm qua, cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Nhưng mà Hác Vệ Manh xem sự hoảng hốt này thành hổ thẹn trong lòng, cuối cùng vẫn đồng ý tắm rửa cho Tiểu Thư Ký đàng hoàng.
Tiểu Thư Ký cười tủm tỉm bám vào cánh tay của Ngài Uy Mãnh nhảy nhảy vào nhà tắm.
Da thịt cả người cậu vô cùng tinh tế, dưỡng mãi mới thành được làn da trắng mịn như sữa thế này.
Nhưng mà Hác Vệ Manh làm như nhìn không thấy, nên đánh bọt thì đánh bọt, nên xối nước thì xối nước, còn liều mạng kỳ cọ cho cậu, thiếu chút nữa là lột một lớp da xuống luôn.
Nhẹ một chút! Đau!
Ngài Uy Mãnh không để bụng, tiếp tục dùng bàn tay to tra tấn trước ngực sau lưng Tiểu Thư Ký.
"Ây, thật là bẩn chết được, bao lâu rồi cậu không kỳ cọ hả?"
Tiểu Thư Ký tức chết rồi! Cậu là một thanh niên mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ, vậy mà lại bị nói là bẩn chết được!
"Anh dùng sức mạnh quá! Da muốn tróc luôn rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!