Tối nay Tiểu Thư Ký bị nóng đến tỉnh, lúc cậu tỉnh lại cả người đều là mồ hôi, thở không ra hơi.
Cậu nằm trên giường như một con cá khô, ga giường chỗ cậu nằm cũng ướt sũng.
Cậu cầm lấy di động, gửi tin nhắn wechat cho Ngài Uy Mãnh.
"Đêm nay nóng quá đi QAQ.
"Vì để trông có vẻ tự nhiên một chút, Tiểu Thư Ký còn đánh thêm kí tự QAQ làm vẻ khóc lóc đáng yêu. Cậu cho rằng phải chờ sáng hôm sau mới có tin nhắn trả lời. Nhưng mà ngay sau đó Hác Vệ Manh đã rep cậu:"Bật quạt máy ngủ (¦3[▓▓].
Tiểu Thư Ký cười hì hì một tiếng, cố ý làm bộ làm tịch:
"Nhà em không có quạt điện, hơn nữa điều hòa của chủ nhà cũng hỏng rồi (T ^ T)."
"Vậy ngày mai dọn đến nhà anh ở đi, hưởng máy lạnh miễn phí. Dọn đến nhà anh ở đi!!! Đến nhà anh ở đi!!! Đến nhà anh đi!!! Đến đi!!! Tiểu Thư Ký điên cuồng lăn lộn, lăn mình thành một cái trục lăn máy giặt. Tiến triển nhanh vậy sao? Mình hạnh phúc quá đi! ______________ Hác Vệ Manh bên kia sờ sờ cằm."Ngày mai dọn cái giường gấp trong phòng làm việc ra cái đã.
"Miễn cho ngủ không nổi. 52. Hôm nay Tiểu Thư Ký dọn nhà, vui vẻ được một nửa, thiếu chút nữa khóc thành tiếng chó."Cái giường gấp kia anh chuẩn bị cho ai vậy?"
"Không phải do anh sợ em ngủ không quen sao, anh ngủ ở phòng làm việc là được." Hác Vệ Manh tự cho là sắp xếp chu đáo: "Em cứ an tâm ngủ đi."
Cao Quả nhìn vẻ mặt tự nhiên của Hác Vệ Manh, trong lòng chùng xuống, kéo vali đi ra ngoài.
"Thôi bỏ đi."
"Sao thế có chuyện gì?" Hác Vệ Manh cảm thấy không thể hiểu nổi, không biết tại sao Cao Quả lại tức giận đến vậy, chỉ kéo người lại theo bản năng, Cao Quả tranh không lại anh, tức giận bị kéo lại vào nhà.
"Em hỏi anh? Rốt cuộc anh xem em là gì?" Cao Quả ngồi trên sô pha chất vấn, hiện tại máu huyết cậu xông hết lên não, rõ ràng bị khúc gỗ này làm tức chết rồi: "Hác Vệ Manh, anh có thể không thích em, nhưng anh trêu đùa em như vậy, em không chịu được."
"Anh không có, bây giờ không phải anh đang yêu đương với em sao?"
"Yêu đương giống như anh nói sao? Anh không ăn qua thịt heo cũng chưa thấy heo chạy à?" Vành mắt Cao Quả tức giận để đỏ hồng, cậu làm thư ký nhiều năm như vậy, tính tình nhẫn nại chịu đựng không tồi, hiện tại vẫn phải tức giận muốn nổ tung.
"Anh ở bên em, phí thời gian nấu cơm cho em, cùng em quét tước vệ sinh, em rất cảm ơn anh. Nhưng bạn trai nhà ai lại như thế chớ? Trừ nấu cơm giặt đồ tản bộ quét tước cũng chỉ nói tạm biệt mà thôi?" Cao Quả có hơi nan kham dừng một chút:
"Ngay cả nắm tay em anh cũng không muốn, ôm cũng không, hôn càng không… Hiện tại em dâng bản thân đến cửa, anh vẫn cứ chính nhân quân tử như thế… Trong mắt anh, có phải em không có chút hấp dẫn nào? Không kích thích được tí gì từ anh? Em tệ đến vậy sao? Cao Quả nhắm mắt lại, hít thở sâu mấy cái, cậu cố gắng khống chế cảm xúc, cậu không muốn lưu lại ấn tượng tệ hại trước mặt Hác Vệ Manh."Cũng không thể nói anh sai."
Cao Quả mở mắt ra, hỏa khí trong mắt bị cậu nỗ lực nén đến sạch sẽ, cậu cố gắng bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Em biết anh không có ý kia với em, hôm nay là em kích động.
Anh đồng ý ở bên em chỉ để chứng minh cảm tình của em là chỉ là xúc động nhất thời, hiệu ứng gì kia, sớm muộn cũng sẽ hối hận.
Anh không sai, là em mạnh mẽ ấn đầu trâu uống nước, biết rõ anh không thích em, còn một hai muốn thử một lần, ôm ảo tưởng không thực tế, cho rằng chỉ cần anh đồng ý, một ngày nào đó em có thể mài sắt thành kim… em gây phiền toái cho anh rồi, kỳ thật anh không cần phải thương hại em đâu, căn bản không cần phải cho em cơ hội thử một lần làm gì…"
Cao Quả nói năng có hơi lộn xộn, cảm xúc của cậu vẫn không thể bình tĩnh được, cậu suy sụp tinh thần bưng kín mặt lại.
"Xin lỗi anh, em lại gây phiền toái cho anh rồi, xin lỗi anh.
"Quá khứ xin lỗi anh, hiện tại cũng xin lỗi anh. Rất xin lỗi, là cậu có lỗi. 53."Sao em vẫn giống như ngày xưa, thích khóc như vậy?" Hác Vệ Manh cầm một túi khăn giấy, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười rút khăn giấy ra lau nước mắt cho nhóc mít ướt này.
"Lúc nhỏ đã thích khóc, lớn đầu thế này vẫn thích khóc nữa.
"Tuyến lệ của nhóc mắt kính thật sự rất nông. Hác Vệ Manh nhớ rõ người này có một lần thi không được 100 điểm, trên đường về ký túc xá đã lén lút lau khóe mắt. Còn tưởng rằng lớn lên thành nam tử hán, hóa ra nam tử hán vẫn là một nhóc mít ướt mà thôi."Đừng khóc, anh thấy em không có lỗi gì với anh cả." Hác Vệ Manh thở dài:
"Chuyện quá khứ kia không phải lỗi tại em, bây giờ em cũng không có lỗi. Nhưng anh thật không cảm thấy anh làm bạn trai có sai sót chỗ nào, những lời em khiếu nại anh lúc nãy anh đều nghe rõ, có nhu cầu gì em cứ nói với anh để anh cải tiến được không… Anh thật sự không thể nhìn em khóc, em cho anh mặt mũi không khóc được không?"
Cao Quả nâng mặt lên không nhìn Hác Vệ Manh, lại bị Hác Vệ Manh nhéo cằm xoay qua đối diện với anh.
"Còn khóc nữa anh sẽ hôn em đấy." Giọng điệu Hác Vệ Manh rất bình thản:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!