Chương 10: (Vô Đề)

Tiểu Thư Ký cảm thấy như đất trời sụp đổ, cậu yêu thầm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bị bại lộ rồi.

Hác Vệ Manh đã nói rõ anh thích mỹ nữ nóng bỏng gợi cảm, nghe được cậu thích anh, chắc chắn sẽ ghê tởm đến mức muốn tuyệt giao với cậu.

Cậu càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được ngồi thụp xuống đất khóc nấc lên.

Thật ra nhìn có vẻ hơi ngốc, nhưng cậu thật sự không khống chế được.

Cậu cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, sợ Hác Vệ Manh sẽ dùng ánh mắt ghê tởm nhìn mình.

Cao Quả tự sa ngã bụm mặt nói chuyện, giọng nói có hơi nghẹn ngào:

"Anh đi đi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, tôi cũng sẽ không lượn lờ trước mặt anh. Anh yên tâm, tôi vẫn còn biết chừa mặt mũi cho mình."

Cao Quả đợi lâu không nghe thấy tiếng đáp lời, trộm hé mắt nhìn, thiếu chút nữa bị Hác Vệ Manh cũng ngồi xổm theo bên cạnh cậu làm hoảng sợ.

"Cậu đừng khóc mà."

Hác Vệ Manh lau mặt cho cậu, thở dài mệt mỏi.

"Chuyện này không trách cậu được."

Hác Vệ Manh nói bằng vẻ mặt đứng đắn.

"Cũng tại tôi quá hấp dẫn, cậu cũng cản không được."

Cao Quả khóc cũng không muốn khóc nữa, cậu trừng mắt tức giận nhìn Hác Vệ Manh đang lộ vẻ mặt "thật là hết cách rồi, tôi chính là người có sức hấp dẫn thế đấy", cậu đưa tay tát anh một cái.

"Anh có biết xấu hổ không vậy?

"Quả Quả tức lắm rồi. 47. Hác Vệ Manh cởi áo vest đặt lên sô pha, xem mình như là chủ nhân nhà Tiểu Thư Ký, vô cùng không khách sáo đi gọt trái cây, pha trà nóng. Cao Quả ngồi một cục trên sô pha, nhìn anh bận tới bận lui, trong tay bị nhét vào một quả quýt đã được bóc vỏ."Ăn trước đi."

Hác Vệ Manh nghĩ đêm nay Tiểu Thư Ký không chỉ phải vội vàng xã giao, mà còn bị giận đến hỏng cả người, anh cầm hai cái trứng gà từ tủ lạnh ra, đến phòng bếp làm một dĩa trứng ốp la.

"Có muốn thêm đường không?

"Hác Vệ Manh rống ra từ phòng bếp. Tiểu Thư Ký nuốt miếng quýt trong miệng xuống."Muốn!

"Cậu muốn ăn siêu ngọt. _____________ Ăn xong trứng ốp la ngọt ngào, Tiểu Thư Ký cảm thấy tâm trạng mình đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không muốn khóc cũng không muốn sống muốn chết nữa."Ăn no chưa?"

"Ức…

"Cao Quả no đến nấc một tiếng. Hác Vệ Manh cũng ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh mở miệng."Thật ra cậu có từng qua chưa?"

Tiểu Thư Ký nhíu mày.

"Cái gì?"

"Người cậu thích không phải là tôi, mà chỉ là hình chiếu của cậu thời học sinh?

"Cái qq gì vậy? Tiểu Thư Ký lập tức có rất nhiều dấu chấm hỏi, Hác Vệ Manh còn ở đó hướng dẫn từng bước:"Cậu nghĩ xem, lúc chúng ta còn đi học hoàn toàn là hai loại người khác nhau.

Mỗi ngày trừ học học học ra, sâu trong nội tâm cậu chắc chắn cũng có khát vọng buông thả chính mình.

Đúng lúc cậu quen biết tôi, nhưng tôi còn không có buông thả lắm đâu, sau đó cậu cảm thấy rất khát khao, chỉ là cậu lầm tưởng thứ cảm xúc khát khao này thành yêu thích.

Thật ra nếu tôi đổi thành chơi bóng đá hoặc bóng chuyền, cậu cũng sẽ không thích đúng không?"

Hác Vệ Manh còn bổ sung nói: "Còn nữa, lúc đó không phải tôi đã giúp cậu một lần sao? Lúc cột bóng rổ kia nện xuống, cậu hoảng sợ, adrenalin tăng cao, kết quả tôi lại đẩy cậu ra, cậu liền cho rằng cậu thích tôi, thật ra cậu chỉ bị dọa mà thôi, theo phương diện tâm lý học thì gọi là gì ấy nhỉ… hiệu ứng cầu treo! (*) Chính là nó, cậu làm công tác văn hóa chắc chắn hiểu nhiều hơn tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!