"Ai, anh nói xem Thiên Thiên nhà chúng ta thế nào rồi?" Hứa Tử Ngư nằm trên chiếc ghế ở bên dưới cái ô to quạt quạt, nhìn sóng biển từng đợt từng đợt lăn tăn trên biển, trong lòng nhớ đến Tiểu Thiên Thiên đang cách xa phía bên kia bờ biển. Đây là đầu tiên cô đi xa cậu nhóc lâu như vậy, lúc vừa đến nơi này cô đã cảm thấy hối hận.
"Được rồi, có cái gì mà em lo lắng như vậy, con cũng đã lớn như vậy rồi." Tống Lương Thần an ủi vuốt ve cái đầu người nào đó đang nghĩ lung tung: "Con trai của mình mà em còn không biết ư, nó khẳng định không có vấn đề gì."
"Nhưng em thực sự là rất nhớ Thiên Thiên!" Hứa Tử Ngư kéo kéo áo của Tống Lương Thần: "Bằng không bây giờ chúng ta về đi, cho nó một kinh hỉ (niềm vui bất ngờ)?"
"Vừa tới đã về sao, thật là rắc rối, em không phải nói muốn hưởng thụ thật tốt một chút đó sao?"
"Nhưng em cứ nghĩ đến Thiên Thiên đang ở nhà một mình liền lo lắng!" Hứa Tử Ngư than thở.
"Không phải chiều hôm qua mới nói chuyện cùng với con sao, em không thấy là Thiên Thiên chơi với Đồng Đồng rất vui vẻ sao?"
"Hừ, nhóc con ngu ngốc kia, có bạn gái liền quên cả người mẹ này!"
"Cô nhóc ngốc này, thế mà em cũng ghen được?" Tống Lương Thần cười ngất, bộ dáng này giống như kiểu cô đang cùng bạn trai của mình di tình biệt luyến, một ông chồng như anh làm sao mà chịu nổi đây. Bạn học Hứa Tử Ngư mới là người "Có con trai liền quên chồng" đấy.
"Hắc, ai nói em ghen chứ!" Hứa Tử Ngư bất mãn lật người đè lên trên người của Tống Lương Thần, tay kéo cổ áo của anh xuống nói: "Lương Thần, anh nói xem chúng ta có nên sinh cho Thiên Thiên một đứa em trai hay là em gái gì đó không?"
"Không được, không thương lượng!" Vốn dĩ anh bởi vì cô vợ nhỏ chủ động ôm ấp yêu thương mà tâm thần nhộn nhạo nhưng khi Tống Lương Thần nghe vậy lập tức kéo ma trảo của người nào đó ra: "Chúng ta chỉ có một đứa con là Thiên Thiên thôi, đây chính là trước đó em nói đấy!" Nói giỡn, lúc cô sinh Thiên Thiên gần như đem anh hù đến chết rồi.
"Ai nha, em chỉ nói đùa một chút thôi mà!" Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ đứng dậy, ai biết một giây kế tiếp cô lập tức bị ôm lên. Cô hét lên một tiếng ôm lấy cổ của Tống Lương Thần: "Anh làm gì vậy, làm em sợ muốn chết."
"Thì sao, em vừa mới nói muốn sinh con mà, coi như xong, nhưng chuyện làm thì có thể được." Dứt lời, anh liền ôm cô bước đi cực kỳ nhanh tới bên ngoài biệt thự cách đó hơn 10m.
"Ai nha, bên kia còn có người đó!" Hứa Tử Ngư không nói gì, Tống Lương Thần sau khi ra nước ngoài thì hoàn toàn thay đổi thành một người khác, anh luôn xúc động như một cậu nhóc mới học nói chuyện yêu đương. Trên đảo nhỏ này có đầy đủ các tiện nghi, Đào Duy Hiên lại thoải mái tặng nó cho Tống Thiên Thiên, Tống Lương Thần lại bày tỏ dù thế nào đi nữa thì bọn họ bình thường cũng không thể nào tới đây ở được, lại nói chỉ có hai người mà dùng tới nhiều nhân viên phục vụ như vậy cũng rất kì quái, cuối cùng hai người lại bàn tính, đem hòn đảo nhỏ này làm một sản nghiệp kinh doanh du lịch, sau đó để lại một phần phòng ốc trên đảo, còn lại thì cho thuê lấy tiền đóng góp ột quỹ từ thiện cho những bệnh nhân bị ung thư não.
Cho nên bây giờ khi bọn họ tới đây, thỉnh thoảng sẽ gặp những đôi vợ chồng trẻ tới đây du lịch, số lượng khách không nhiều, nhưng chỉ một chút tiếng nói cười như thế cũng đủ khiến cho cái đảo nhỏ này náo nhiệt lên rất nhiều. Những vị khách du lịch nước ngoài còn trẻ tuổi sẽ chơi rất tận hứng, trong đó còn có những cặp đôi chỉ là người tình, giữa ban ngày chỉ cần tìm những vị trí ổn một chút là có thể lấy trời đất làm giường, Hứa Tử Ngư cảm thấy cần phải cải chính một chút với Tống Lương Thần, anh thật sự đang theo chân bọn họ học điều xấu rồi.
Nhưng trên thực tế cô còn chưa kịp cải chính, người kia bây giờ đã đè cô ở trên giường lặp lại những động tác quen thuộc.
"Em uống thuốc chưa?" Tống Lương Thần vừa hôn lên cổ của Hứa Tử Ngư vừa nói, đôi tay không nặng không nhẹ xoa xoa chú thỏ trắng.
"Uống rồi, uống rồi." Hứa Tử Ngư rên rỉ, bộ quần áo mà cô vừa mặc đã bị Tống Lương Thần cởi ra sạch sẽ. Tống Lương Thần ừ một tiếng, đầu ngón tay theo địa phương ướt át dò xét đi vào. Hứa Tử Ngư run lên bần bật, thở hổn hển men theo hầu kết của Tống Lương Thần nhẹ nhàng hôn.
Tống Lương Thần ôm chặt lấy Hứa Tử Ngư, đợi đến khi cô đã đủ ướt thì rút ngón tay ra, mạnh mẽ đi vào, Hứa Tử Ngư nhẹ giọng thở dài, ôm anh khẽ run, Tống Lương Thần động, nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân anh, mặc dù đã kết hôn hơn sáu năm, anh vẫn cảm thấy là chưa đủ.
Hai hàng mi khẽ run lên, cái trán bóng loáng, miệng màu hồng, thậm chí dưới ánh sáng ban ngày còn có thể thấy những chiếc lông tơ tinh tế ở trên mặt cô, chỗ nào cũng đáng yêu như vậy, không có một chỗ không đẹp. Anh thở dài một tiếng, gắt gao ôm cô vào trong lòng. Giống như chỉ có liên tiếp như vậy mới để cho anh cảm thấy hai người không chút khoảng cách, từ chỗ sâu nhất của thân thể chạm tới linh hồn của đối phương.
Hứa Tử Ngư bị anh khơi dậy dục vọng, nhưng lại lo lắng cửa sổ còn chưa đóng kín, sợ người bên ngoài nghe thấy âm thanh. Tống Lương Thần nâng đùi phải của cô lên trên vai, thúc mạnh về phía trước một cái, rồi cúi xuống hôn cô nói: "Không sợ, nơi này không ai biết chúng ta đâu."
Anh không sợ nhưng cô sợ! Hứa Tử Ngư biết anh lúc này giống như tên đã lắp vào cung không bắn không được, không thể làm gì khác hơn là cắn môi không dám rên rỉ quá lớn.
Tư thế như vậy làm cho thân thể của cô rất chặt chẽ, Tống Lương Thần chỉ cảm thấy cô từng phát từng phát kẹp chặt lấy anh, bộ dáng cô cắn lấy đôi môi mảnh mai quả thực là xinh đẹp muốn chết. Tay cũng ra sức vê nắn, làm cho nụ hoa trước ngực cô biến dạng, trong đôi mắt cô như hàm chứa một tầng hơi nước nhu tình nhỏ giọng rên rỉ.
Tống Lương Thần chợt tăng nhanh động tác dưới thân, cô bị thúc tới toàn thân run lên, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ: "Anh, nhẹ, nhẹ một chút, em không chịu được..."
"Anh có lợi hại không?" Tống Lương Thần giống như một cậu nhóc thở gấp hỏi, động tác vốn dĩ là vừa vào vừa ra liền đổi thành liên tiếp hướng sâu vào trong đỉnh, Hứa Tử Ngư bị anh làm cho nước tràn lan, trong đôi mắt rịn ra nước mắt, run run khẽ nói: "Anh……… lợi hại nhất, ………anh, chậm một chút, tha cho em đi."
Tống Lương Thần lấy được những lời khen ngợi, tinh thần càng thêm tỉnh táo, cúi đầu ngậm lấy đỉnh nhũ mút lấy mút để. Hứa Tử Ngư ôm lấy đầu của anh, cảm giác trong người lướt qua từng đợt từng đợt sảng khoái, trong khi đó anh càng thêm dùng sức, trong nháy mắt cô đã lên đến đỉnh.
Thân thể cô cứng ngắc run run, Tống Lương Thần biết cô đã đến đỉnh, nhưng động tác cũng không ngừng lại, Hứa Tử Ngư bắt đầu kêu lên. Anh, người này chính là như vậy, nếu như không phải ở đây không thể khống chế được thì cho tới bây giờ cô đều là nhỏ giọng rên rỉ, nhưng chỉ cần qua cao triều một cái, cô cái gì cũng không nhớ được, trong đôi mắt lóe sáng phong tình, thân thể mềm dẻo khít khao đáp lại anh, anh liên tiếp thúc mạnh, cô thét lên cắn lấy bờ vai của anh, thân thể co rút hầu như kẹp của anh đứt mất. Rốt cuộc Tống Lương Thần cũng chậm rãi thả chậm tốc độ, cọ xát cô từng phát một với một lực mạnh nhất.
Cô nằm ở trên giường, trong đôi mắt là một mảnh màu sắc mênh mang, muốn ôm anh nhưng tay lại khẽ run, Tống Lương Thần hôn lên trán của cô, chờ cô từ cao triều cực hạn sảng khoái từ từ tỉnh lại.
Ánh mắt của Hứa Tử Ngư giật giật, Tống Lương Thần nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"
"Ưmh, rất tuyệt!" Thanh âm của Hứa Tử Ngư hơi nghèn nghẹn, nói xong liền đỏ mặt, không phải nói là phải thường xuyên khen ngợi ông xã như vậy sao, khụ, cô nói như vậy có đúng hay không?
"Ngoan, vậy chúng ta tiếp tục thôi!" Tống Lương Thần bò qua thân thể của cô, lật cô lại, đẩy cái mông nhỏ vểnh lên, anh từ phía sau cắm vào, Hứa Tử Ngư nắm trên ga giường rên lên một tiếng, lại liên tiếp cầu xin tha thứ nói anh có thể nhanh một chút hay không, cô vừa mới xuống máy bay có hai ngày còn có chút chưa hồi phục. Tống Lương Thần hiện tại đang sung sức sẽ càng giày vò cô, không đem cô khóc loạn lên kiên quyết không thu binh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!