Chương 43: Tiểu Ngư Đi Xem Mắt.

Bên ngoài trời cũng đã tối rồi, tiếng dế kêu từ bên ngoài truyền vào, trong phòng máy quạt cứ như vậy mà quay nhưng không khí vẫn có chút nóng nực, mẹ Hứa cầm cái quạt giấy mà quạt, nói với Hứa Tử Ngư: "Ngày mai con đừng đi xem mắt nữa, để mẹ nói ba con đi nói với bác trưởng thôn một tiếng."

"Không được đâu mẹ, chúng ta cũng đã bàn với người ta rồi, nếu hủy bỏ không phải sẽ rất không tốt sao?"

"Vậy thì phải làm sao bây giờ, không lẽ để Lương Thần đứng nhìn con đi xem mắt sao?"

"Cũng không phải nha, những chuyện này con đã bàn với anh ấy rồi, không có chuyện gì đâu."

"Cái con bé này, đừng thấy người ta thích mình thì mình liền lên mặt bắt nạt người ta nhé, phải chú ý đúng mực đó." Mẹ à, mẹ cũng đã bắt nạt ba nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn nói con không được bắt nạt người ta là sao chứ.

"Ah, mẹ yên tâm đi, bảo đảm ngày mai không có vấn đề gì đâu, con đã thương lượng xong với Lương Thần rồi."

"Trời cũng không còn sớm nữa, con mau trở về phòng ngủ đi."

"Sao?" Hứa Tử Ngư không hiểu kinh ngạc nhìn mẹ, chẳng phải Tống Lương Thần đang ở trong phòng của cô ư, giờ để cô về phòng ngủ ... Mẹ suy nghĩ thật thoáng nha.

"Nghĩ cái gì thế?" Mẹ Hứa dùng cây quạt vỗ vỗ đầu của Hứa Tử Ngư: "Để Tiểu Tống và em trai con nằm chung đi, máy điều hòa ở trong nhà cũng không có."

"A, vậy con đi tìm Tử Kiện." Hứa Tử Ngư quay người ra khỏi phòng, chỉ còn lại mẹ Hứa tay đang cầm cây quạt mà ngẩn người. Con gái bảo bối của bà đã lớn thật rồi, cũng sắp phải gả đi rồi.

Tống Lương Thần không đồng ý ra ngoài thuê chỗ ngủ, cũng biết ngủ ở trong nhà cô cũng ảnh hưởng không tốt, cuối cùng anh được Hứa Tử Kiện sắp xếp ngủ dưới đất, ở cửa chính ngay phòng làm việc. Phòng không có máy điều hòa nên không khí có chút nóng nực, nhưng lâu lâu cũng có một vài ngọn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào nên anh cảm thấy có chút thoải mái, khi còn bé, Tống Lương Thần cũng không ít lần bị ông ngoại huấn luyện chịu khổ và vất vả, hiện tại anh cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại bởi vì chuyện lúc chiều mà tâm tình có chút không tệ.

Chỉ cần nghĩ đến việc cô và đứa bé của bọn họ nằm ngủ cách anh chưa tới 50 mét, như vậy đã cảm thấy rất ấm áp rồi. Về chuyện ngày mai, anh cũng rất mong đợi xem cô làm như thế nào.

Tôi chính là dải phân cách của ngày hôm sau đây ... ... ... ... ... ... ...

Lúc Hứa Tử Ngư rời giường, thì Tống Lương Thần đã ra ngoài đi theo ba Hứa làm việc, nói là 10 giờ mới về. Cô và anh phỏng vấn xem mắt vào buổi trưa, không biết đến lúc đó bọn họ có về kịp hay không đây.

Ăn sáng xong, Hứa Tử Ngư liền chui vào trong phòng bắt đầu hóa trang, tìm trang phục, sau đó lại suy nghĩ xem mình sẽ nói cái gì, đi xem mắt ở nông thôn bình thường chính là gia trưởng sẽ dẫn người đi xem mắt đến, đầu tiên người thân của hai nhà và người làm mai ở đó nói vài câu, gia trưởng cũng xem nhân phẩm và bộ dáng của đối phương một chút, sau đó lui đi để cho nam nữ lớp trẻ nói chuyện, hai người tâm sự và nói chuyện tâm tình xem có thể tiến tới với nhau hay không.

Cả quá trình thật là có rất nhiều lúng túng.

Khi còn nhỏ, Hứa Tử Ngư có thấy qua hàng xóm xem mắt, hiện tại đến lượt mình quả thật đúng là có chút sợ, nhưng mà đã đồng ý rồi, hiện tại cũng không tiện bỏ cuộc nửa chừng. Cũng may lần này là bên kia đến nhà cô.

Không tới mười giờ, người làm mai liền mang theo anh phỏng vấn đến nhà cô, Hầu Oánh Oánh vội vàng chạy đến gọi Hứa Tử Ngư ra, nhưng sau khi thấy Hứa Tử Ngư mở cửa ra khỏi phòng, cô ấy cảm thấy giật mình. Trên người của Hứa Tử Ngư màu sắc sặc sỡ, nào là xanh lá và màu đỏ thẩm nha!

Hứa Tử Ngư nhìn cô ấy rồi chớp chớp mắt, sau đó ngoe nguẩy hai bím tóc được cài mấy bông hoa màu vàng, rồi lắc lư đi ra khỏi phòng. Hầu Oánh Oánh nhìn một màn này cảm thấy Hứa Tử Ngư rất giống đèn tín hiệu gi¬ao thông ở trong thành phố.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy được hình tượng thật của anh phỏng vấn, thật không ngờ hình tượng thật của anh ta rất đáng phải xem lại một chút, khuôn mặt của anh ta không có góc cạnh, mắt, lỗ mũi, miệng đều là rất lớn, giống như đang chen lấn trên gương mặt của anh ta vậy, thật sự không giống trong hình chút nào. Ngược lại, anh phỏng vấn nhìn thấy cô thì thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, nhịn nửa ngày mới hỏi hình của cô trên album có phải đã qua chỉnh sửa hay không.

Người nhà của cô cũng bụm miệng cười nói không ra lời, người nhà của anh phỏng vấn cũng khiếp sợ quan sát Hứa Tử Ngư, nhất thời không khí thật nặng nề. Duy chỉ có bác Khánh Lâu là bởi vì thị lực không tốt nên không nhìn ra cái gì bất thường, ông ấy dùng tay vẫy vẫy Hứa Tử Ngư, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh của anh phỏng vấn¬: "Tiểu Ngư mau tới đây ngồi này."

"Ah, bác Khánh Lâu." Hứa Tử Ngư sôi nổi bước đến, đồng thời cũng không quên nhếch môi nhìn về phía anh phỏng vấn mà cười.

"Phụt..." Hầu Oánh Oánh không nhịn được lập tức che miệng cười, thầm khen Hứa Tử Ngư suy nghĩ chu đáo, trên răng cửa của cô ấy có dính một miếng rong biển màu xanh. Mẹ Hứa cũng không biết nên cười hay không nên cười, cảm giác phải kìm nén thật sự là rất khó chịu, gương mặt của bà không phân rõ tâm tình hiện tại, nhìn vào có chút vặn vẹo.

Sắc mặt của anh phỏng vấn có chút đen, Hứa Tử Ngư làm như không biết nghiêng đầu nói chuyện với anh ta: "Hi, được gặp anh, em rất là vui." Một hơi thở mang theo mùi tỏi nồng nặc lập tức tỏa ra trong vòng bán kính một mét đều ngửi thấy. Anh phỏng vấn cũng nín thở nghiêng đầu cười cười nói với cô, ánh mắt hết sức tránh né hai gò má màu đỏ trên mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Rất vui, anh cũng rất vui..."

"Xem ra hai đứa trẻ này trò chuyện cũng không tệ nha." Bác Khánh Lâu cao hứng cười nói, thấy không ai tiếp lời liền nói: "Chẳng phải mấy hôm trước hai đứa này cũng đã trò chuyện qua rồi sao, tôi thấy hiện tại là thời đại mới rồi cũng không cần phải giám sát nữa, hai đứa nhỏ qua bên kia tán gẫu đi, để người lớn của hai bên gia đình ở bên này nói chuyện phiếm đi." Người lớn của hai nhà cũng nhao nhao gật đầu bày tỏ đồng ý.

Lúc cha mẹ của anh phỏng vấn đi đến đây, trước khi đến anh ta vẫn nói Hứa Tử Ngư rất xinh xắn, chỉ là tính khí không được tốt thôi, nhưng sao bây giờ nhìn lại, bọn họ lại cảm thấy là tính khí của cô rất tốt nhưng dáng dấp lại rất khó coi nha. Mẹ của anh phỏng vấn đưa mắt nhìn con của mình kì kèo mè nheo cùng Hứa Tử Ngư đến gian phòng sát vách, xoay người nói với mẹ Hứa: "Cô bé này rất biết ăn mặc nha!"

Mẹ Hứa vội vàng trả lời: "Dạ dạ, Tiểu Ngư nhà chúng tôi mà chưng diện lên thì sẽ đẹp hơn rất nhiều. Con bé biết hôm nay Tiểu Triệu sẽ đến, cho nên sáng sớm hôm nay đã dậy trang điểm từ sớm, bận rộn đến giờ mới xong."

"Đúng vậy, đứa bé thật chân thành ha ha." Mẹ của anh phỏng vấn cười gật đầu, nhưng trong mắt lại không muốn cười chút nào, cái này nếu không chưng diện lên thì sẽ thành cái dạng gì đây.

"Tiểu Ngư là cô bé mà tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, dáng dấp của cô bé cũng coi như là số một số hai ở trong thôn của chúng tôi đó nha!" Bác Khánh Lâu nhớ lại bộ dáng lúc thị lực của ông vẫn còn tốt đã gặp Hứa Tử Ngư, cười híp mắt nhìn mẹ của anh phỏng vấn: "Tôi có nghe ông Triệu nói, Tiểu Bân cũng cảm thấy Tiểu Ngư của chúng tôi rất xinh xắn phải không?"

"Ah, đúng, đúng vậy." Cha của anh phỏng vấn vội vàng tiếp lời: "Trong điện thoại, Tiểu Triệu có nói như vậy với tôi." Trong lòng thầm nghĩ, đây mà gọi là đẹp số một số hai thì những người khác sẽ trông như thế nào đây ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!