Chương 62: (Vô Đề)

Cố Tư nhíu mày, tháo hai chiếc túi xách trên vai Lục Yến, treo lên tay anh: "Sao không nhờ người trong trung tâm thương mại gửi tới?"

Lục Yến: "Em ráng tí là được mà, không phải phiền hà người khác."

Sau đó lập tức có người tới lấy đi túi lớn túi nhỏ trên người hai người đi, Lục Yến gọi phục vụ lại: "Nhờ cậu mang bốn cái túi này đến 3501."

Trong đó đều là những đồ vật Thi Tình nhờ hắn mua, còn cả khăn lụa cho Lục Miểu.

Cố Quốc Trung đi tới, nghe được 3501, ông cau mày đi lại: "Đưa số tài khoản của cho Cố Tư, nó chuyển khoản lại cho cậu."

Lục Yến: "Không cần đâu ạ, không đắt đỏ gì thưa chú."

Lý Thục Phương khẽ cười nói: "Vậy đợi tết âm con đến nhà chơi, dì lì xì cho con một phong bì dày cọm nhé."

Mặt Cố Quốc Trung càng tệ, chỉ là khi chạm phải ánh mắt của Lý Thục Phương, toàn bộ khí thế đều bay sạch.

Lý Thục Phương liếc đức ông chồng nhà mình một cái, quay đầu lại mỉm cười rạng ngời nói với Cố Tư: "Tiểu Yến vẫn chưa ăn cơm chiều, nhanh đưa thằng bé đi ăn tối đi con."

Cố Tư: "Con biết rồi mẹ."

Hai vợ chồng họ rời đi, Cố Tư nắm lấy cổ tay Lục Yến, dùng ngón tay cẩn thận vuốt v e tay người yêu mình.

Tay Lục Yến có một vết hằn đỏ rất rõ do túi thít chặt gây ra.

Trong thang máy, Cố Quốc Trung lo lắng hồi lâu, bây giờ vẫn chưa thôi sợ hãi: "Ra ngoài không mang di động, ví tiền cũng không mang theo, nếu không phải gặp được Lục Yến, em phải làm sao đây!"

Lý Thục Phương thật ra là một người thận trọng. Lần này không mang theo bất cứ thứ gì là vì thấy Lục Yến đang vội vàng, trước đó vì để tiện lấy ra nên túi đều được đặt ở chỗ hành lý.

Bà không giải thích nhiều mà nói sang vấn đề khác: "Nếu ông muốn thấy con trai lẻ bóng một mình hoặc mang một kẻ ất ơ nào đó về nhà thì cứ giữ thành kiến với Tiểu Yến đi."

Cố Quốc Trung nhận lấy túi từ tay bà: "Em nói cái gì vậy?"

"Nhiều năm như vậy, Cố Tư có động lòng với ai à?" Lý Thục Phương lấy di động ra, đắn đo có nên gọi cho Lục Miểu không, "Hơn nữa, anh thấy Tiểu Yến có chỗ nào không tốt?"

Cố Quốc Trung: "... Cậu ta là đàn ông!"

"Đàn ông thì làm sao," Lý Thục Phương đau lòng con trai mấy năm nay bươn chải bên ngoài, nên lần này bà quyết định tỏ thái độ, "Nếu tôi là đàn ông có phải ông cũng bảo tôi cút đi chỗ khác thật xa không?"

Cố Quốc Trung trợn to hai mắt, bị logic của vợ yêu nhà mình làm cho kinh hãi không thôi: "Em, em... sao có thể nói như vậy!"

"Tôi mặc kệ ông nói gì, nếu năm nay Tiểu Tư không về nhà ăn Tết, tôi tới nhà nó tìm nó," Lý Thục Phương lấy túi lại, mang lên tay mình, "Đến chừng đó ông ăn Tết một mình đi."

Cố Quốc Trung: "..."

Hôm nay bị trì hoãn nên hai người Lục Yến đến nhà hàng trong khách sạn ăn buffet.

Lục Yến hối hận lắm, nếu mà biết buffet ở nhà hàng khách sạn ngon đến vậy, mấy ngày này hắn đã chẳng phải ăn mấy món ngẫu nhiên trên lầu.

Cố Tư nhìn vẻ mặt của người yêu, bật cười: "Do em không thoải mái nên anh mới cho người đưa lên.".

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Nói xong, lại hỏi: "Định khi nào về?"

Lục Yến hỏi ngược lại: "Anh thì sao?"

"Phải mấy ngày nữa," ngày mai họp xong cho dù cho trúng hay không thì dự kiến vẫn phải ở lại nghỉ ngơi tầm nửa tuần, "Có vài kế hoạch, em xem thử nhé." Cố Tư vừa nói vừa đưa di động qua.

Lục Yến khó hiểu nhận lấy điện thoại, thì thấy, trên màn hình điện thoại là các kế hoạch rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!