"Dì Tần," Cố Tư nhìn túi trong tay bà, nói với thư ký, "Đi làm việc đi."
Nữ thư ký rời đi, Từ Phi tiến lên cầm lấy: "Dì, con cầm cho."
Vào văn phòng, Cố Tư hỏi: "Dì Tần, có chuyện gì ạ?"
"Ai dô, thật ra không có việc gì, dì chỉ muốn mang cho cậu một ít rau nhà trồng thôi," Tần Mẫn đi theo phía sau Cố Tư, chỉ bắp ngô bà vừa mới luộc, "Thì thằng nhóc Tiểu Thanh miệng cứ nhắc mãi cậu không để ý tới nó, dì nói sao có thể, cậu luôn yêu nó nhất mà."
Cố Tư theo bản năng nhìn Lục Yến, đối phương vừa vào văn phòng đã lười biếng ngồi trên sofa, chọn tư thế thoải mái nhất, chống cằm nhìn anh cười như có như không.
Nhận ra ánh mắt Cố Tư, Tần Mẫn cũng quay mặt sang, nhiệt tình nói: "Cậu tới đây cùng Tiểu Tư bàn bạc chuyện làm ăn à?"
Lục Yến lắc đầu, thành thật nói: "Cháu là nhân viên của anh ấy."
Nụ cười của Tần Mẫn lập tức nhạt đi rất nhiều, bà nói "à" rồi cẩn thận đánh giá người trên sofa.
Cố Tư: "Dì Tần, nếu không có chuyện gì thì người có thể về trước."
Tần Mẫn sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Được được được, vậy dì về trước nha."
Bà ta đi được vài bước, lắc đầu lẩm bẩm: "Đã mấy năm không gặp, bà Cố chẳng hề già đi chút nào. Vừa nhìn thấy bà ấy, dì lại nghĩ ngay tới chuyện trước đó. Càng nghĩ càng thấy may mắn thật."
Nhìn thì như lầm bầm lầu bầu nhưng âm lượng lại đủ lớn để người trong phòng có thể nghe thấy.
Sau khi Tần Mẫn rời đi, Lục Yến hỏi: "Đó là mẹ Lâm Thanh đúng không?"
"Ừ," Cố Tư buông văn kiện, đứng dậy rót nước cho Lục Yến.
Lục Yến cầm lấy ly nước, ngẩng đầu hỏi: "Anh có chuyện gì muốn giải thích với em không?"
Cố Tư mím môi nhìn hắn, suy nghĩ hồi lâu: "Chuyện của Lâm Thanh hả? Anh đối với cậu ta không có bất kỳ ý nghĩ gì."
"Chuyện của cậu ta thì có gì để hỏi chứ," Lục Yến vui vẻ duỗi tay bắt được cà vạt Cố Tư, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Phòng phát sóng trực tiếp đấy, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Cố Tư mỉm cười: "Hôm đó anh tình cờ đi khảo sát Đấu miêu TV."
Lục Yến trêu chọc: "Có phải lúc đó anh bị em mê hoặc đến thất điên bát đảo không."
"Đúng thế," Cố Tư rất thành thật nói, "Đầu óc quay cuồng, lập tức quyết định mua Đấu Miêu TV."
"..." Lục Yến đột nhiên nghĩ tới điều gì, nheo mắt lại hỏi: "Chẳng lẽ video trên Weibo..."
Cố Tư: "Anh tìm người xóa."
Nhận được câu trả lời vừa lòng hơn cả mong muốn, Lục yến mỉm cười xua tay nói: "Mau đi làm việc đi, còn đi siêu thị nữa, đêm nay em muốn ăn Mãn Hán toàn tịch."
Cố Tư cười nhẹ, cong lưng hôn lên miệng Lục Yến một cái rồi mới đi.
-
Làm việc xong, cả hai xuống lầu lấy xe.
Lục Yến phát hiện một chiếc Ferrari hào nhoáng đậu cạnh xe Cố Tư, so với chiếc của Trần Nhất Minh không hề thua kém. Hắn thuận miệng nói: "Công ty anh có người lái xe này đi làm?"
Cố Tư nói: "Là của anh."
Lục Yến sửng sốt: "Xe xịn như vậy mà anh để ở bãi xe công ty?"
"Dưới chung cư không có nhiều chỗ để xe, mà anh lại không lái chiếc này nhiều lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!