Quản trị viên phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức gửi mật khẩu vào mục tin nhắn của tài khoản livestream.
Nhập mật khẩu mở được khóa, Lục Yến lấy ra chiếc túi lớn màu đỏ ra xem, đồ vật bên trong vẫn khá đầy đủ.
Một chiếc lều, ít thực phẩm và các đồ dùng để nấu nướng, còn có một bình thuốc đuổi muỗi nhỏ.
Hắn cầm lấy mấy gói mì ăn liền ước lượng: "Không có nồi thì sao nấu thứ này, ăn sống đi, đổ thêm gói muối mì vào là ăn được rồi."
"Vậy thì đừng ăn mì, trong đó còn rau và trứng," Cố Tư lấy mì từ trong tay hắn, bỏ lại vào cái túi, "Nhiều đồ quá, tìm chỗ dựng lều đã."
Hang động cách bờ biển không xa, hai người nhanh chóng quyết định điểm cắm trại.
Sau khi đặt đồ đạc xuống, Lục Yến cầm cuốn sổ tay ra đọc hồi lâu: "Anh biết dựng lều chứ?"
Cố Tư bưng ly nước lên uống hơn phân nửa, sau đó đưa nước cho Lục Yến: "Không biết, đưa anh xem."
Lục Yến rất tự nhiên nhận lấy ly nước, uống một hơi hết sạch.
Mười phút sau, hai người đã đứng cạnh cái lều dù có dựng thế nào cũng không thể dựng được, vẻ mặt trầm tư.
Lục Yến nhìn anh quay phim: "Đại ca, chúng ta thương lượng tí nào."
Anh quay phim lắc đầu một cách rất kiên quyết.
Hai bóng người từ xa đi tới, người chưa tới nhưng âm thanh đã tới rồi: "Ha ha ha, các người có dựng lều thôi mà cũng không biết!"
Hứa Trạch cười xong, đi đến bên cạnh Lục Yến: "Tiểu Yến, để anh giúp em."
Lục Yến: "Không cần, Cố Tư và tôi có thể ngủ trên bờ biển."
Cố Tư đang nghiên cứu phần hướng dẫn, nghe được lời này, vô cơ nuốt nước bọt.
Hứa Trạch còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nam minh tinh bên cạnh lại nói: "Tôi giúp hai anh sắp xếp, hai anh phải chia cho chúng tôi một nửa bữa tối."
Lục Yến nhìn túi trong tay: "Trong túi đồ của các cậu không có đồ ăn à?"
"Chỉ có một cái nồi và một gói lương khô," nam minh tinh nói: "Thành giao?"
Nghe được có nồi, Lục Yến lập tức chốt: "Thành giao. Cậu tên gì thế?"
"Ngô Tiếu Tường," nam mình tinh nói xong, đi về phía trước bắt đầu dựng lều.
Hứa Trạch hiếm khi không tranh thủ cơ hội ở bên cạnh Lục Yến, anh ta ngồi xổm chỗ Ngô Tiếu Tường, nhìn hắn thành thạo dựng lều: "Vậy ra cậu thật sự biết cách dựng lều."
"Tôi thường xuyên đi cắm trại," Ngô Tiếu Tường hai tay thoăn thoắt, không thèm nhìn anh ta: "Anh không biết à?"
"Tất nhiên không rồi," Hứa Trạch hạ giọng, cười tinh nghịch, "Tôi vốn là muốn đến gần lều, lấy đồ ăn của bọn họ rồi chạy trốn
- tất nhiên, sẽ để lại một ít cho Tiểu Yến."
"..." Ngô Tiếu Tường chán ghét liếc anh ta một cái, sau đó lại nhìn hai người đàn ông trưởng thành đứng ở bên kia nói chuyện: "Anh cho rằng mình có thể chạy nhanh hơn bọn họ sao?"
Hứa Trạch sau đó chớp mắt nói: "Uầy, hẳn là không chạy được." Thậm chí có thể sẽ phải ăn đòn nữa.
Vì để thuận tiện cho bữa cơm chiều, lều hai người Hứa Trạch cũng được dựng bên cạnh, kỹ thuật của Ngô Tiếu Tường rất tốt, hai cái lều thoáng chốc đã được dựng lên.
Hắn nhíu mày nhìn hai chiếc lều: "Mấy người không thấy lều nhỏ sao?"
Lều này thường chỉ đủ cho một người ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!